Kể từ sau khi gặp nhau, Tây Môn Hướng Đông liền luôn chú ý lời nói cử chỉ của Diệp Thu. Bất cứ nam nhân nào đều có tâm lý hiếu thắng. Gã thật sự rất muốn biết, nam nhân này lại dựa vào cái gì khiến mình bị đánh bại.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể có kết quả, liền dứt khoát giao đáp án cho thời gian. Thời gian đã nhanh một khắc, còn mình lại chậm một bước. Bọn họ quen trước mình. Mình tất nhiên là có hoàn cảnh xấu. Nghĩ như vậy, cảm giác thất bại trong lòng Tây Môn Hướng Đông cũng giảm bớt đi nhiều.
Vốn là, gã cũng không muốn tự mình nghênh đón chuyến đi của Diệp Thu. Người thất bại cũng không nguyện ý để tình địch của mình chế giễu.
Nhưng một câu nói của lão gia tử liền khiến gã vui vẻ mà đến. Hơn nữa khí bất bình trong lòng cũng biến mất vô ảnh vô tung.
"Đàn ông. Cầm được. Bỏ được".
Đúng vậy. Gã sẽ làm một nam nhân tiêu sái như vậy.
Đang lúc suy nghĩ về tâm sự của mình. Đột nhiên nghe phía sau Diệp Thu quát dừng xe.
"Diệp tiên sinh. Có tình huống khẩn cấp gì sao?" Tây Môn Hướng Đông nghi hoặc xoay người lại, lên tiếng hỏi.
"Không có. Tôi chỉ là có chút việc riêng cần xử lý". Diệp Thu nói.
"Nếu tiện, Diệp tiên sinh có yêu cầu gì, có thể nói cho tôi biết. Tôi sẽ bảo người xử lý giúp. Những người phía sau làm việc rất chuẩn xác". Tây Môn Hướng Đông thiện ý mà khuyên giải nói.
Chuyện như vậy sao có thể nói cho người khác biết chứ?
Đối phương nhiệt tình như vậy, Diệp Thu cảm thấy ngượng ngùng, nói: "Không cần đâu, chỉ là một chút việc riêng của bản thân. Tự mình xử lý là tốt rồi. Mấy người bạn đây của tôi liền phiền Hướng Đông vậy".
"Bạn của Diệp tiên sinh cũng là khách quý của Tây Môn gia, Hướng Đông lý nên dốc lòng khoản đãi". Tây Môn Hướng Đông thấy Diệp Thu không lĩnh tình, cũng không miễn cưỡng nữa, liền bảo lái xe dừng xe ở ven đường, thả Diệp Thu xuống xe.
Diệp Thu liếc nhìn Thiết Ngưu một cái, ý bảo gã phải cẩn thận một chút. Thiết Ngưu hiểu ý gật đầu. Sau đó dặn dò Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nói: "Các cô đi theo Hướng Đông tới Tây Môn gia làm khách. Không được cãi nhau, không được gây chuyện sinh sự".
"Diệp Thu, anh ở Hong Kong thấy người đẹp à? Sao xuống xe gấp vậy?" Đường Quả tưởng rằng Diệp Thu vội vã xuống xe như vậy, là muốn đi tìm người chứ. Trước sân bay, Diệp Thu dường như tiếp một cuộc điện thoại, lộ ra mặt cười ti tiện, xum xoe. Nhớ tới đó khiến Đường đại tiểu thư rất tức giận.
Diệp Thu lắc đầu, nói: "Không có".
Là bạn gái trên danh nghĩa của Diệp Thu, Lâm Bảo Nhi cảm thấy Đường Quả đoạt lời thoại của mình. Lúc này, đáng ra là thời khắc nàng biểu hiện chứ.
Vì vậy Lâm Bảo Nhi kéo cánh tay Diệp Thu không để cho hắn đi, nói: "Vậy anh muốn đi ra ngoài làm gì? Không phải là lén chuồn đi dạo phố chứ? Em cũng muốn đi với anh".
Con gái chẳng khác nào phiền toái. Đúng là kinh nghiệm xương máu mà vô số tiền bối đúc kết ra.
Diệp Thu véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi, nhưng nhớ tới động tác thân mật này có thể khiến hơn hai người trong xe này không thoải mái. Vì vậy vội để xuống, nói: "Không phải đi dạo phố. Có chuyện rất quan trọng phải làm. Ngoan nghe lời. Anh phải đi gấp".
Tây Môn Hướng Đông hỏi: "Diệp tiên sinh, có cần tí nữa phái xe tới đón anh không?"
"Không cần. Anh nói cho tôi biết địa chỉ. Tôi tự đi Tây Môn gia bái phỏng".
Tây Môn Hướng Đông nói địa chỉ xong, bảo hắn tí nữa làm xong việc trực tiếp chạy xe qua. Nguồn truyện:
Truyện FULLMãi đến khi bóng dáng Diệp Thu biến mất trong đám người. Gã mới dặn lái xe tiếp tục chạy.
Diệp Thu sau khi xuống xe, dừng lại ở trên đường dành cho người đi bộ, rồi chạy về phía lối qua đường.
Nơi này là đường phố phồn hoa của Hong Kong. Hắn không biết hắn muốn đuổi theo người nào. Nhưng hắn có cảm giác, người hắn muốn tìm ở ngay phía trước.
Cảm giác thật kỳ diệu, không có mục tiêu, cũng không có chỉ dẫn. Diệp Thu là lần đầu tiên tới Hong Kong, với tình hình giao thông ở nơi này rất không quen thuộc. Nhưng hắn cảm giác, người hắn muốn tìm ở ngay phía trước cách đó không xa chờ hắn.
Phố lớn ngõ nhỏ. Từ chỗ đông người vẫn hướng nam mà chạy, sau đó dần dần tới vùng ngoại thành vắng vẻ. Cuối cùng, không ngờ lại chạy tới cạnh cảng Victoria.
Nhưng chính lúc này, một tia khí tức dẫn dắt Diệp Thu đi về phía trước lại đột nhiên biến mất.
Là ai?
Gã sao phải dẫn dắt mình đi tới chỗ này?
Nhẫn phệ hồn báo động trước, chứng minh gã đối với mình là có địch ý. Chẳng lẽ gã muốn ở trong chỗ kín giải quyết mình à?
Diệp Thu một mực ngồi trên bờ cát. Cho dù với thể chất siêu nhân của hắn, chạy gần một giờ, hơn nữa trong lòng lại chịu áp lực cực lớn, cũng thấy thân thể có chút mệt mỏi.
"Xuất hiện đi". Diệp Thu vừa thở dốc, vừa không quay đầu lại mà hô phía sau lưng.
Thanh âm vừa dứt. Không có bất cứ tiếng động gì, hai cô gái bỗng như ma quỷ mà xuất hiện trước mặt Diệp Thu.
Một người là Long Nữ đã lâu không gặp, vẫn là dung nhân tuyệt thế mê hoặc muôn dân. Khí chất lúc ẩn lúc hiện như tiên. Tố miên trên người dễ làm cho người khác hiểu nhầm là trang phục dân tộc thiểu số kia vẫn tươi mát diễm lệ như lúc gặp mười mấy năm trước. Không có chút dấu vết tổn hại và chút nếp nhăn nào.
Nếu như nói hành vi và trang phục của cô gái này vô cùng quái dị, vậy tên bất nam bất nữ đứng bên cạnh nàng kia quả thực là một quái thai. Thời tiết ở Hong Kong nóng ẩm phi thường, như lúc này đang là ban trưa. Cho dù là mặc áo tay ngắn cũng cảm thấy nóng.
Nhưng tên bất nam bất nữ này lại mặc một bộ giống như áo quần hoàng tử màu trắng viền vàng dùng để quay phim. Chân mang ủng dài hoa lệ khảm đầy kim cương thoạt nhìn cực kỳ chói mắt. Khuôn mặt kia... cảm giác rất kỳ quái. Diệp Thu lúc lướt nhìn sang, không ngờ lại phát hiện mình không có cách gì thấy rõ dung mạo của hắn.
Diệp Thu tất nhiên sẽ không xuất hiện loại tình huống cận thị này. Chẳng lẽ là vì mình quá mệt mỏi, có chút hoa mắt.
Không thể nào. Diệp Thu lắc đầu. Xem ra lai lịch của người này không nhỏ.
Có điều nhớ tới, người có thể đồng hành cùng Long Nữ, sao lại có thể là một nhân vật đơn giản được?
Đợi đến lúc nhìn sang lần nữa, mới thấy rõ ràng tướng mạo người này. Lần này, Diệp Thu lại chịu đả kích lần nữa, đả kích rất nghiêm trọng.
Lúc nhìn thấy Tây Môn Hướng Đông, Diệp Thu còn tự nói an ủi là "chim bồ câu" sứ giả hòa bình. Nhưng sau khi nhìn thấy tên bất nam bất nữ trước mặt này, Diệp Thu mới thật sự phát hiện mình chính là gà mái.
Thật sự anh sẽ không có cách gì tưởng tượng người làm sao có thể hoàn mỹ như vậy đâu?
Anh tuấn, xinh đẹp, ưu nhã, cao quý... chỉ cần là từ nào hình dung có thể dùng để ca ngơi, cũng đều có thể sử dụng ở trên người hắn.
Quả thật là hóa thân hoàn mỹ.
Lúc này, Diệp Thu càng thêm muốn biết người này là nam hay nữ. Long Nữ là nữ nhân của mình. Trước lúc thực lực của mình có thể cởi một thân trường bào khiến người ta hận không thể một mồi lửa đốt sạch, hắn cũng không hy vọng bị thằng nhãi này nhanh chân giành trước.
Trong lòng Diệp Thu cười khổ. Mình vô duyên vô cớ thành tình địch của Tây Môn Hướng Đông. Trong nháy mắt, mình đã có thêm một tình địch so với Tây Môn Hướng Đông còn mạnh hơn nhiều.
Đây là báo ứng trong truyền thuyết ư?
Báo ứng không phải không linh sao? Bằng không, những tham quan trong sử sách sao không chết? Những bất động sản xấu xa sao không nhiễm HIV?
Kể từ lần trước từ biệt ở Yến Kinh, Diệp Thu đã lâu chưa thấy Long Nữ. Lần này gặp được ở Hong Kong, tất nhiên là lòng đầy hoan hỉ, liền kéo tay nàng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh bản thân, nói: "Ngồi xuống đi".
Nữ không hề do dự, ngồi trên bờ cát song song với Diệp Thu.
"Gần đây chạy chỗ nào thế? Đã lâu không có tin tức của cô. Có chút nhớ cô đó". Diệp Thu cười nói. Long Nữ hiểu rõ trước mặt người khác nàng là siêu nhiên. Nhưng ở trước mặt Diệp Thu, nàng rất cố gắng làm chuyện bình thường mà nữ nhân nên làm.
Ví như cùng sóng vai ngồi ở trên bờ cát với Diệp Thu như vậy.
Đương nhiên, lúc nàng làm chuyện này vẫn giống như nữ thần cao cao tại thượng. Chỉ có điều Diệp Thu không nói, những người khác cũng chẳng có cơ hội mà nói.
"Tôi cũng nhớ anh". Long Nữ thản nhiên nói.
Diệp Thu cảm giác được rõ ràng, tên gay đứng trước mặt nhíu mày. Mà lúc gã nhíu mày. Diệp Thu cảm giác rõ một cỗ sát khí từ bốn phương tám hướng ập tới mình.
Hóa ra thằng nhãi này còn dẫn theo vệ sĩ. Hơn nữa thực lực... cấp A.
Diệp Thu hoảng hốt. Thực lực này tương đương với bộ đội thứ năm Tham Lang. Thậm chí còn mạnh hơn.
Chỉ mới biểu hiện ra đã mạnh như thế. Vậy ở trong tối sẽ mạnh tới mức nào đây?
"Hắn là ai vậy?" Diệp Thu vốn còn định sau khi nói lòng vòng mấy câu với Long Nữ sẽ hỏi lại tên mặt trắng trước mặt là ai. Như vậy sẽ thể hiện mình không phải là nam nhân lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng thực lực của đối phương khiến hắn vô cùng kiêng kị. Cũng không thèm để lại mặt mũi, an toàn là số một. Trước tiên thăm dò lai lịch của gã rồi nói sau.
"Christina".
"Gì? Cái gì na?" Diệp Thu lên tiếng hỏi. Tên của đối phương thật sự rất khó đọc.
" Christina. Công chủ Atlantis". Long Nữ nói nhẹ.
"Công chúa?" Diệp Thu toét miệng ra cười. "Thì ra không phải là nam nhân. Ha ha... đầu năm nay giới tính nam nữ khó phân biệt thật giả. Đành cẩn thận một chút".
Đột nhiên, nụ cười trên mặt Diệp Thu cứng lại, trợn to mắt nhìn thân thể hoàn mỹ tuyệt luân kia, hỏi: "Cô nói nàng là công chúa gì?"
"Tiểu công chúa Atlantis". Long Nữ nhắc lại lần nữa. Thấy bộ dạng Diệp Thu kinh ngạc rất đáng yêu, nhịn không được cười một tiếng.
"Chính là nàng à?" Diệp Thu kinh ngạc hỏi. Lần trước lúc ở Mỹ, hắn từng nghe Long Nữ nói tiếng tăm của tiểu công chúa Alantis này. Không ngờ Long Nữ lại có thể xốc nàng chạy khắp thế giới.
Khó trách vừa rồi mình lại có cảm giác không cách nào thấy rõ dung mạo của nàng. Khó trách nàng có lực lượng hộ vệ thực lực bực này. Nếu như là lời nàng nói. Hết thảy vấn đề liền được giải quyết dễ dàng.
"Chính là nàng". Long Nữ nói. "Đẹp không?"
"Đẹp". Diệp Thu gật đầu. Thật ra thì hắn muốn nói lời không tốt trái với lương tâm. Nhưng phát hiện mình lại nói không nên lời.
Mình đánh giá cao sự hèn mọn bỉ ổi của mình. Hóa ra mình lại vẫn thiện lương như trước.
"Vậy bảo nàng làm nữ nhân của anh nha?" Long Nữ hỏi.
Diệp Thu lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không nên. Ngực quá nhỏ".
Lúc Diệp Thu nói những lời này, là cố ý hạ giọng đến thấp nhất, nói nhỏ như muỗi kêu, tưởng rằng cô gái đang lạnh lùng ngắm phong cảnh kia sẽ không nghe được.
Không ngờ thanh âm vừa dứt, Diệp Thu liền phát hiện thân thể mình bị một cỗ lực lượng tinh thần giống như thực chất khóa lại. Hắn có thể khẳng định, chỉ cần mình có cử động, thì có thể gặp đả kích có tính hủy diệt.
"Lần nhập thế này, tôi vẫn chưa từng giết người đấy. Tôi không ngại xếp anh vào vị trí đầu tiên đâu". Thanh âm Christina lãnh đạm nói. Nói đến loại chuyện giết người như vậy mà vẫn mây trôi nước chảy thế, cũng chỉ có quái vật như nàng và Long Nữ