Mặc dù Tây Môn Thiển Ngữ là một tiểu mỹ nữ yểu điệu, nhưng Huyết Quỷ Lôi Sơn cũng không có chút tâm tư thương hương tiếc ngọc nào. Trong mắt lão, một Tây Môn Thiển Ngữ cũng tương đương một bịch máu có thể nhanh chóng khôi phục sức khỏe.
Sự đề thăng của lão chính là dựa vào máu huyết của người hoặc động vật, hôm nay sau khi gặp Diệp Thu thực lực đại tổn, hơn nữa bị Diệp Thu chém mất một cánh tay, càng cần máu người để tẩm bổ.
Cô gái này là chủ động đưa tới cửa, Diệp Thu lại không biết nàng, vậy Huyết Quỷ Lôi Sơn còn có thể khách khí với nàng à?
Há miệng, hai cái răng nanh vàng khè liền nhắm vào cổ Tây Môn Thiển Ngữ.
Đừng nói bị Huyết Quỷ Lôi Sơn cắn một cái, lão hé miệng ra, còn chưa đụng phải làn da của Tây Môn Thiển Ngữ, Tây Môn Thiển Ngữ liền cảm giác mình sống không bằng chết.
Thối.
Tanh hôi.
Vợ lão sao có thể chịu nổi nhỉ? Chẳng lẽ vợ chồng họ không hôn nhau sao?
Sống chết chỉ ở trước mắt. Cái cổ mảnh khảnh của mình vẫn bị người ta nắm trong tay, trong đầu Tây Môn Thiển Ngữ chỉ có thể toát ra ý nghĩ như vậy.
"Dừng tay". Diệp Thu hét lớn một tiếng, cảm giác mình dùng từ có chút không đúng lắm, lại quát tiếp: "Ngậm miệng".
Bà nội ơi, không ngờ mình biến khéo thành vụng. Vốn sợ quái vật Huyết Quỷ Lôi Sơn kia lợi dụng con tin trong tay để uy hiếp mình. Mình nếu nói quen Tây Môn Thiển Ngữ, lỡ như lão nói trao đổi bà nương mình mới quen một ngày này để lấy nhẫn phệ hồn. Mình phải làm sao bây giờ?
Đáp ứng? Hay là cự tuyệt?
Đáp ứng lão. Trong lòng Diệp Thu của chúng ta cảm thấy có chút chịu thiệt. Hiển nhiên, cô gái này mới quen không lâu nên trong lòng Diệp Thu vẫn còn giá trị không bằng chiếc nhẫn này. Nếu là mấy nàng Nhiễm Đông Dạ, Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu sẽ trao đổi không chút do dự.
Cự tuyệt lão. Diệp Thu lại cảm giác có chút có lỗi với lương tâm của mình. Hắn luôn là người rất lương thiện. Hàng năm cứ cách ba tháng đều viết một lá thư xin gia nhập đoàn thanh niên Trung Quốc giao cho bí thư chi bộ. Vì để sớm được phê chuẩn vào tổ chức, hắn không có việc gì thì chạy đi giúp Lưu quả phụ trong thôn xách nước bổ củi. Có đôi khi còn giúp người ta giặt quần áo lau mồ hôi...
Dù thế nào Tây Môn Thiển Ngữ cũng là người. Ta không thể không cứu người được?
Diệp Thu thiện lượng chắc là sẽ không chịu để ở trước mặt hắn có một thiếu nữ bị người hút khô máu mà chết, gặp chuyện bất bình rống to một tiếng là trách nhiệm không thể chối từ của hạng người hiệp nghĩa như ta.
Đương nhiên, có rất nhiều người rống một tiếng rồi bỏ chạy. Chạy còn nhanh hơn kẻ bắt cóc. Nếu thế sẽ khiến kẻ bắt cóc thật khó khăn, bọn họ không biết mình nên chạy theo cùng một lúc, hay là kiên trì làm công tác ban đầu hơn.
Huyết Quỷ Lôi Sơn ngẩng đầu nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Cô ta và mày không có quan hệ gì, mày dựa vào cái gì mà ngăn trở?"
"Tôi không thích sát sinh, cũng không thích thấy người khác sát sinh ở trước mặt tôi. Nếu ông muốn an toàn rời đi, thì thả nàng ra rồi cút nhanh lên. Nếu ông muốn hút máu nàng rồi mới đi, vậy ông cũng không cần phải đi rồi. Tôi có lý do nhất định lưu ông lại". Diệp Thu quơ quơ Oan trong tay, trầm giọng nói.
Huyết Quỷ Lôi Sơn liền khó xử.
Lão sở dĩ muốn hút máu tươi Tây Môn Thiển Ngữ, chủ yếu là vì có thể bổ sung một chút năng lượng nhanh chóng, sau đó có đủ lực lượng thoát đi.
Với thương thế của mình bây giờ, rất khó chạy trốn khỏi tay thằng nhãi tốc độ nhanh giống ma quỷ này.
Hút máu tương của cô gái này cũng có thể khôi phục một phần thực lực, mặc dù nó thiếu đi con tin có thể dùng để ngăn cản công kích của Diệp Thu.
"Diệp Thu. Cứu tôi". Tây Môn Thiển Ngữ hô. Vào lúc Huyết Quỷ Lôi Sơn đắn đo, lực đạo trong tay không tự chủ mà nới lỏng một chút, Tây Môn Thiển Ngữ rốt cuộc có thể gọi thành tiếng.
Nàng cũng không phải sợ chết, nhưng nàng sợ cách chết như vậy.
Từng xem một số phim về cương thi, những nam nữ bị hút khô máu tươi rồi cả đám da giống rối gỗ, hình dạng thật sự có chút dọa người. Nếu để cho Tây Môn Thiển Ngữ luôn thích cái đẹp chết kiểu này, còn không bằng ném cho nàng một cây đao để nàng tự cắt cổ mình còn hơn.
Tiếng kêu cứu của Tây Môn Thiển Ngữ nhiễu loạn dòng suy nghĩ của Huyết Quỷ Lôi Sơn. Lão nhìn thoáng qua cô gái trong tay, lại nhìn Diệp Thu một chút, cười hắc hắc, nói: "Hóa ra là các người quen nhau".
"Hôm nay mới quen, không phải là thân lắm". Diệp Thu xấu hổ nói. Dù sao, vừa rồi mới lừa gạt người ta mà.
"Giao chiếc nhẫn cho ta, ta tha cho nàng khỏi chết". Huyết Quỷ Lôi Sơn quả nhiên không biết sống chết mà đánh chủ ý tới chiếc nhẫn trên tay Diệp Thu.
So với an toàn tính mạng của lão, hiển nhiên lực hấp dẫn của chiếc nhẫn này còn lớn hơn một chút.
"Thả nàng ra, tôi để cho ông đi". Diệp Thu nhíu mày, mặt lạnh lùng nói. Cho dù là căn cứ thái độ chịu trách nhiệm vì nhân loại, hắn cũng không thể giao thần khí nghịch thiên cho ma đầu này. Có chiếc nhẫn này giúp lão hấp thụ âm khí tứ phương, có trời mới biết tu vị của lão có thể đến trình độ gì.
Diệp Thu ngay lúc này cảm giác mình đặc biệt giống như anh hùng, giống như anh hùng dị năng trong phim Hollywood.
Giờ khắc này, Spiderman, Batman, người thép, siêu nhân,... đều tầm thường.
Diệp Thu không phải là đang chiến đấu một mình, hắn đại biểu cho cả Hollywood.
"Ta không thích nói nhảm quá nhiều. Giao chiếc nhẫn cho ta, ta liền tha cho nàng khỏi chết".
"Thả nàng ra. Ông có thể đi".
"Giao nhẫn cho ta, ta thả nàng đi".
"Quên đi. Ông mang nàng cùng chạy đi, chiếc nhẫn tự tôi mang đi". Diệp Thu không kiên nhẫn nói.
"..."
Huyết Quỷ Lôi Sơn sau khi ngẩn người, vốn định cắn đứt cổ Tây Môn Thiển Ngữ, nhưng lão sau khi uống máu, phải cần một khoảng thời gian để hấp thu. Lúc đó, Diệp Thu làm sao có thể bỏ qua cho mình?
Nếu kéo cô gái này đi, đây không phải là càng thêm phiền toái sao?
Huyết Quỷ Lôi Sơn đột nhiên trong lúc đó phát hiện tình cảnh hiện tại của mình thật khó khăn.
Tên rùa đen này, sao nói đi là đi vậy chứ? Nào có tên đàn ông nào bần tiện như hắn chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Môn Thiển Ngữ bị dọa trắng bệch, nam nhân này cứ đi như vậy, để lại nàng và một quái vật muốn uống máu người ở cùng nhau sao?
Lúc này, Tây Môn Thiển Ngữ một mực không sợ trời không sợ đất liền hoảng sợ, cả thân thể đều run rẩy, hô về phía bóng lưng Diệp Thu: "Diệp Thu, anh là tên khốn kiếp". Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
"Tôi biết". Diệp Thu cũng không quay đầu lại nói.
Trong lòng Tây Môn Thiển Ngữ giống như bị cái gì chặn lại, cảm giác mình rất ủy khuất rất ủy khuất.
Nàng không rõ lắm cái ủy khuất này từ đâu mà đến, nhưng lại thật sự tồn tại, hơn nữa còn tràn ngập toàn thân.
Mình nhiều năm như vậy chưa từng rơi lệ, trong lúc vô tình không ngờ lại có nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Diệp Thu, hắn cứ đi như vậy sao?
Ánh mắt mông lung, nàng thấy Diệp Thu xoay người mỉm cười với nàng.
Nàng tưởng rằng đó là ảo giác, tên nhẫn tâm này nói tuyệt tình như vậy, sao có thể quay lại cứu nàng chứ?
Nhưng mà, sau khi giọt nước mắt căn tròn trong hốc mắt kia rơi xuống, nàng vẫn thấy Diệp Thu đang mỉm cười mà nhìn mình, hơn nữa trong tay còn cầm súng lục màu vàng óng.
Đây là chiến lợi phẩm lưu lại lần trước sau khi Diệp Thu đánh chết thần súng Smith, tên súng là "Tử mẫu đoạt hồn". Khẩu súng trong tay Diệp Thu là súng lục có chuôi vàng óng, còn khẩu súng màu trắng bạc vẫn còn trong người hắn.
Kể từ sau khi có được khẩu súng đẹp đẽ này, Diệp Thu liền giữ bên người yêu thích không buông tay. Cho dù là vừa rồi lúc thay áo quần cưỡi ngựa, cũng không bỏ nó ra. Cái này dù sao cũng không phải là của mình, hơn nữa lai lịch khẩu súng này quá lớn, nếu để người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.
Không ngờ, thời khắc này lại có công dụng.
Hắn cố ý dùng lời nói mê hoặc Huyết Quỷ Lôi Sơn, quái vật kia nhiều năm ẩn cư ở rừng núi, phản ứng của đầu cũng không phải là quá nhanh nhẹn. Đang lúc suy nghĩ khó khăn phải làm sao với cô gái này, lại không ngờ Diệp Thu sẽ đột nhiên rút súng bắn về phía lão.
Bọn họ là cao thủ võ lâm, so đấu chính là công phu quyền cước. Nếu ai đột nhiên móc súng ra, sẽ bị người cùng nghề giễu cợt.
Đương nhiên, nếu là vào lúc bình thường, súng này của Diệp Thu cũng không chắc có thể làm bị thương cao thủ như Huyết Quỷ Lôi Sơn. Nhưng hôm nay lão bị thương, trong tay lại giữ con tin, như vậy khiến lão không có cách gì di động nhanh cả, đầu óc lại đang suy tính tạm thời, cho nên một phát súng này liền vừa vặn bắn trúng.
Bởi vì lão đứng sau Tây Môn Thiển Ngữ, vóc người của Tây Môn Thiển Ngữ cao gầy, lại che cả nửa thân người Huyết Quỷ Lôi Sơn. Lão chỉ có nửa đoạn cánh tay là ở bên ngoài, Diệp Thu liền trực tiếp nhắm mục tiêu ngay phía trên cánh tay còn lại của lão.
Hắn vừa rồi xoay người, một mặt là vì để đối thủ lơ là, mặt khác cũng để thay đạn trong súng. Trước kia súng Tử Mẫu Đoạt Hồn này đều sử dụng đạn nổ mạnh. Loại đạn nổ mạnh này chính là đạn bình thường ở đầu có chứa một giọt thủy ngân hoặc cam du.
Sau khi viên đạn được bắn. Lực vọt tới trước của đầu đạn sẽ khiến thủy ngân mãnh liệt trong đó bắn ra.
Mặc dù loại đạn này cực kỳ không nhân đạo, nhưng điểm này ngược lại cũng không ở trong phạm vi lo lắng của Diệp Thu. Hắn chỉ là lo viên đạn nổ mạnh tổn thương tới Tây Môn Thiển Ngữ, cho nên cần tạm thời đổi đạn ký hiệu Tiểu Bạch mới giúp hắn cải tạo lại.
Một phát bắn ra, cả cánh tay của Huyết Quỷ Lôi Sơn đều văng ra ngoài. Kết quả một phát súng này khiến Diệp Thu cũng cực kỳ kinh ngạc, Tiểu Bạch này thật đúng là biến thái, rõ ràng bảo gã định làm một nhóm đạn có lực sát thương nhỏ một chút, không ngờ đạn ký hiệu lại bá đạo như vậy.
Đáng tiếc chính là, kỹ thuật bắn của hắn không có xuất thần nhập hóa như Smith, nếu không, có thể trong nháy mắt bắn nát thân thể Huyết Quỷ Lôi Sơn, một phát bắn nổ đầu lão.
"Cô còn chưa qua đây à?" Diệp Thu ngoắc Tây Môn Thiển Ngữ. Huyết Quỷ Lôi Sơn đã không còn cánh tay, cho dù năng lực xuất chúng, sợ là cũng không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì với bọn họ.
Tây Môn Thiển Ngữ lúc này mới phát hiện mình hô hấp thông thuận, cánh tay bóp cổ mình cũng đã biến mất.
Trên mặt đầy vui mừng, liền chạy nhanh về phía Diệp Thu, thoáng cái nhào vào lòng Diệp Thu, ôm chặt người hắn.
Nàng đã sớm quên mất, mình mới vừa rồi còn mắng hắn là gã khốn kiếp.
Huyết Quỷ Lôi Sơn hôm nay chịu rất nhiều đả kích, khiến đầu óc lão vốn không phải quá thông minh sửng sốt một lúc. Nếu là đại chiến một trận thống khoái lâm ly với Diệp Thu, mình thất bại cũng không có chuyện gì để nói. Thua chính là thua, tài nghệ không bằng người thôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác người này dùng mọi mánh khóe, khiến mình cứ như vậy mà bại, hơn nữa bại trong hồ đồ, bây giờ thằng nhãi kia ngay cả súng cũng sử dụng, thật sự khiến lão không cam lòng.
Huyết Quỷ Lôi Sơn cuối cùng từ trong thế giới nội tâm không thể tin thanh tỉnh lại, khuôn mặt vốn tái nhợt đột nhiên biến thành đỏ sậm, khuôn mặt vốn xấu xí vô cùng càng giống như mông khỉ.
Huyết Quỷ Lôi Sơn nhìn chằm chằm Diệp Thu đầy oán hận, gắng gượng nói: "Ta phải chết, cũng sẽ không khiến mày sống khỏe mạnh. Các người chờ chôn cùng ta đi".
Huyết Quỷ Lôi Sơn mất đi hai cánh tay đột nhiên cắn đứt đầu lưỡi của mình, sau đó mím miệng, giống như đang nín thở, hai má nhanh chóng phồng lên.
Diệp Thu vội quơ lấy Tây Môn Thiển Ngữ ôm ở trong tay, nhanh chân chạy ra xa.
Xem ra quái vật kia muốn liều mạng. Người đang lúc tử vong sẽ tuôn ra năng lượng cực kỳ kinh khủng. Hơn nữa lão xem ra rất có lòng tin với một kích cuối cùng của mình, cũng Diệp Thu cũng không thể không cẩn thận.
An toàn là số một!
Diệp Thu ôm Tây Môn Thiển Ngữ liều mạng chạy như điên, tốc độ hoàn toàn phóng ra ngoài. Từ phía sau nhìn tới, Diệp Thu ngay lúc này giống như con thỏ bị giật mình.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, cả người Huyết Quỷ Lôi Sơn mím môi nín thở giống như quả cầu căng khí, bành trướng rất nhanh. Nếu trên người lão không phải là mặc trường bào rộng thùng thình, y phục trên người đã sớm rách toạc.
Đầu của Huyết Quỷ Lôi Sơn cũng càng ngày càng tròn, mặt khô quắt gầy gò giờ biến thành rất căng mượt. Sắc mặt biến thành màu đỏ tím, giống như cà bình thường hay bán ở chợ.
Bụng co rụt lại, hút cái bụng tròn vo kia vào. Cái miệng vẫn luôn mím lại đột nhiên mở ra, dùng máu tươi giống con mắt do máu huyết bản thân ngưng kết mà thành, hăng hái đuổi về phía hướng Diệp Thu chạy trốn.
Diệp Thu nghe phía sau tiếng vang đùng đùng như sét đánh, mặc dù không kịp quay đầu lại, nhưng cũng đoán được phía sau sẽ có huyền cơ. Thân lại chuyển, lại dời đi hướng khác. Không ngờ huyết tinh kia cũng di động theo phương hướng dời đi của Diệp Thu.
Woa, ta ngất, chẳng lẽ đồ chơi này giống như tên lửa đạn đạo của tàu tuần tra "Chiến phủ", mọc thêm con mắt?
Diệp Thu không biết chính là, sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, hoàn toàn là vì nguyên nhân cái nhẫn hắn mang trên tay kia.
Huyết Quỷ Lôi Sơn này là dùng một loại phương thức cực kỳ vô nhân đạo để đề cao tu vị, mà máu huyết lão dùng và khí trên cơ thể ngưng kết thành máu tươi cũng thuộc về khí âm, đúng là thức ăn bổ của nhẫn phệ hồn.
Cho nên mới tạo thành cục diện như bây giờ, Diệp Thu đang liều mạng tránh né công kích của cỗ máu tươi này, mà nhẫn phệ hồn cũng đang sử dụng công năng của bản thân hấp dẫn nó.
Bùm!
Sau khi xuất một kích, thân thể Huyết Quỷ Lôi Sơn kia giống như là quả cầu bị thổi căng đột nhiên nổ ra, máu thịt tung tóe, rơi lả tả.
Nhẫn phệ hồn trên tay Diệp Thu đột nhiên ánh bạc mãnh liệt, một vùng sáng chói mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thu và Tây Môn Thiển Ngữ, che khuất bầu trời. Hoàn toàn hấp thu âm khí còn sót lại sau khi thân thể và máu tươi của Huyết Quỷ Lôi Sơn nổ tung. Lực lượng tích súc trong nhẫn phệ hồn đạt tới đỉnh, thoáng cái nổ bung.
Tây Môn Thiển Ngữ ngây ra như phỗng, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn kỳ quan trước mắt.
Diệp Thu đắm chìm trong ánh bạc, đứng im lặng ở đó, cũng không nhúc nhích. Không biết từ khi nào, cặp mắt của hắn hóa thành màu đen.
Đen hoàn toàn, không có bất cứ tạp chất gì, giống như một loại hố đen có thể căn nuốt hết thảy.