Tây Môn Thiển Ngữ đứng ở nơi xa, nhìn Diệp Thu nói với Long Nữ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng không biết nên dùng thân phận gì hoặc ngữ khí gì để đối mặt với hắn mới tốt.
Nếu hai người thật sự làm xong chuyện kia, gạo nấu thành cơm, mình còn có thể thản nhiên dùng thân phận nữ nhân của Diệp Thu làm bạn ở bên cạnh hắn. Có lẽ ở trong mắt người khác, mình chung quy có thể vàng thật không sợ lửa.
Nhưng chuyện chỉ tiến hành tới một nửa liền đột nhiên dừng lại, nàng từ một người tham dự hiện trường biến thành một người đứng xem. Tình cảnh như vậy là vô cùng xấu hổ.
Nàng còn là một xử nữ, chưa từng có bạn trai, địa phương không nên động vào bị hắn sờ soạng, địa phương không nên hôn cũng bị hắn hôn. Chẳng lẽ bây giờ xem giống như không có chuyện gì, cùng hắn cười cười giống trước đây sao?
Hay là, tiến lên tát hắn hai cái bạt tai, mắng hắn là một đại sắc lang, muốn bảo hắn chịu trách nhiệm với mình?
Hai lựa chọn này, cũng không phải là điều Tây Môn Thiển Ngữ muốn.
Nàng rốt cuộc muốn cái gì, ngay cả chính nàng cũng không rõ.
Đang lúc suy nghĩ miên man, cô gái giống như thần tiên trong mắt nàng đột nhiên chuyển hướng về phía nàng. Hơn nữa còn nhẹ nhàng ngoắc nàng, ý bảo nàng đi qua.
Lúc Long Nữ vừa mới tới, Tây Môn Thiển Ngữ vẫn đang ở trong nguy hiểm. Cho nên cũng không có tâm tư đánh giá bề ngoài của nàng, chỉ nhìn thoáng qua vội vàng, nhưng cũng cảm giác được là xinh đẹp. Bây giờ nguy cơ của nàng đã được giải trừ, lại cẩn thận đánh giá lời nói cử chỉ của cô gái này, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi thán phục.
Trong số con gái nàng từng tiếp xúc, không có ai có khí chất xuất chúng hơn nàng. Hoặc là một số ngôi sao nổi tiếng có ngũ quan tinh xảo, khiến người ta không thể bắt bẻ điểm gì, nhưng cô gái xinh đẹp cỡ nào, chỉ cần kéo tới trước mặt Long Nữ liền khiến người khác cảm giác chỉ là một con gà mái. Mà cô gái phiêu dật xuất trần giống như thần tiên này, cho dù dùng loại động vật thiên nga cao quý để hình dung nàng, cũng khiến người ta cảm thấy là vũ nhục nàng ta.
Nàng chỉ trên trời mới có!
Thấy nàng ngoắc mình, Tây Môn Thiển Ngữ do dự một chút, nhưng bước chân vẫn đi về phía nàng. Mặc dù nàng còn chưa nghĩ ra phải dùng thái độ gì để đối mặt với Diệp Thu nhưng nàng không cự tuyệt được bất cứ yêu cầu gì của cô gái kia.
Tây Môn Thiển Ngữ không biết Long Nữ và Diệp Thu là quan hệ như thế nào. Trên người nàng có một loại khí chất khiến mình bị thuyết phục. Vì vậy nàng liền chủ động gọi cô gái kia là chị, hỏi: "Chị, có chuyện gì không?"
"Cảm ơn em". Long Nữ nhìn Tây Môn Thiển Ngữ tán thưởng. Đôi mắt như thu thủy phảng phất có thể nhìn thấu nội tâm nàng nói: "Không cần tức giận, không cần tiếc nuối. Càng không phải mê mang. Bản thân kiên trì tất có thể nở hoa kết nhụy".
Ngữ điệu Long Nữ nói rất kỳ quái. Nội dung lời nói cũng giống như thiền ngữ nhà Phật, nhưng Tây Môn Thiển Ngữ cảm giác mình nghe hiểu ý của nàng.
Vừa cười vừa nói: "Cảm ơn. Em hiểu nên làm thế nào mà".
Nữ gật đầu, đối với những cô gái luôn yên lặng bên cạnh Diệp Thu, trong lòng nàng vẫn có cảm kích.
Diệp Thu căn bản là quên chuyện làm hoang đường với Tây Môn Thiển Ngữ trước đó, thấy Long Nữ cố ý cảm ơn Tây Môn Thiển Ngữ, trong lòng mặc dù thắc mắc, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hắn biết, trong thời gian mình mất đi tri giác, nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện mình không biết.
Có điều, mình và Đường Quả ở trong lều lụa tím đánh dã chiến bị một cô nàng mới quen một ngày nhìn thấy. Trong lòng bạn Diệp Thu cũng cảm giác có chút xấu hổ.
Nhìn Tây Môn Thiển Ngữ cười nói: "Cô không sao chứ?"
"Không có việc gì". Tây Môn Thiển Ngữ lắc đầu.
"Không có việc gì là tốt rồi. Tôi nhớ lúc ấy đang mang cô chạy trốn, đột nhiên đầu đau nhức. Sau đó chuyện gì cũng chẳng biết". Diệp Thu giải thích. Hắn đối với chuyện trước khi mình mất đi tri giác lại nhớ rất rõ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLTrong lòng Tây Môn Thiển Ngữ đau thương. Mình làm hết thảy vì hắn mà hắn căn bản không hề biết.
Có điều như vậy cũng tốt, tránh sự xấu hổ khi hai người ở chung.
Thu dọn tâm tình một phen, Tây Môn Thiển Ngữ nói: "Anh tôi còn đang ở trường nuôi ngựa. Tôi thấy anh chạy tới đây nên tới đây nhìn thử một cái. Nếu thật sự không trở về, bọn họ nhất định sẽ lo lắng".
"Ừm. Chúng ta nhanh rời khỏi đây đi". Diệp Thu nhìn Huyết Quỷ Lôi Sơn đã sớm nổ thành thịt nát, nói.
Tây Môn Thiển Ngữ lại vẻ mặt thành khẩn mà nhìn Long Nữ và Christina, nói: "Mặc dù vẫn chưa biết nên xưng hô với hai vị thế nào, nhưng gặp nhau chính là có duyên. Hơn nữa, các cô là bạn của Diệp Thu, cũng là bạn của nhà Tây Môn chúng tôi. Tôi đại biểu gia tộc Tây Môn chân thành mời hai vị vào nhà làm khách".
Tây Môn Thiển Ngữ là người hiểu rõ Hong Kong nên nàng bèn nói ra như vậy. Nếu để cho Diệp Thu nói ra cũng có chút quái dị. Hắn chỉ là khách của nhà Tây Môn, cũng không có lực bảo trong nhà người ta mời khách.
Ở trong lòng Diệp Thu thì Tây Môn Thiển Ngữ vẫn là hình tượng tiểu thái muội khi gặp nhau lần đầu tiên vào hôm nay. Không ngờ thái độ xử sự làm người bỗng dưng tự nhiên hào phóng, có chút tương tự một số mặt với Trầm Mặc Nùng. Chỉ là phong cách hai người hoàn toàn bất đồng mà thôi.
"Cảm ơn lời mời của em, cũng cảm ơn thành ý của gia tộc Tây Môn. Chúng tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành. Không tiện quấy rầy". Long Nữ cười cự tuyệt. Thân phận của nàng tương đối đặc biệt. Nếu ở thời khắc quan trong này ở nhà Tây Môn, nhất định sẽ bị người khác tưởng là các nàng là một thể với gia tộc Tây Môn.
Đối với bọn họ là lợi hay là hại, cũng không rõ.
Nhưng trong lòng Diệp Thu cũng hy vọng có thể ở chung thêm một thời gian ngắn với Long Nữ. Hơ nữa, trong lòng hắn có vô số thắc mắc muốn thỉnh giáo nàng. Thấy Long Nữ từ chối, cũng không thể miễn cưỡng các nàng.
Kéo Long Nữ đi tới một bên, cười khổ nói: "Nếu cô không giúp tôi giải mấy mê đề trong lòng. Tôi sợ là buổi tối ngủ không được".
"Anh muốn biết chuyện nhẫn phệ hồn biến dị?" Long Nữ hiểu rõ nói.
"Đúng vậy. Huyết Quỷ Lôi Sơn hình như biết một chút bí mật của chiếc nhẫn này. Đáng tiếc, tôi còn chưa kịp từ miệng lão moi chút thông tin, lão đã tự bạo. Có điều, lão gọi chiếc nhẫn kia là âm khí. Cô có biết lai lịch của nó không?"
Nữ suy nghĩ một phen, nói: "Bảo khí bị người âm sử dụng, gọi chung là âm khí. Tôi cố ý đọc qua không ít tài liệu về âm giới, cũng không phát hiện lai lịch của chiếc nhẫn này. Có lẽ, Huyết Quỷ Lôi Sơn từ những cách khác mà người ta không biết đoán được lai lịch của nó cũng không chừng. Đạo khác nhau thì không thể cùng tính mưu. Giải thích đối với âm khí, tôi không thấy mình có tư cách nói chuyện hơn lão".
"Âm giới?" Diệp Thu lộ vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ ngoài tổ chức Thiên giới còn có tổ chức Âm giới.
"Đó là một đám đặc biệt chống lại tổ chức Thiên giới. Bọn họ rất cực đoan, cách đề thăng tu vi có sự tổn hại thiên đạo. Luôn giống chuột chạy qua đường, bị người ta hô đánh. Vì vậy liền có người rảnh chuyện đặt cho những người đối nghịch với trời này danh xưng: Âm giới. Bọn họ cũng là một tổ chức, cũng không có người lãnh đạo và bất cứ điều lệ chế độ gì, chỉ là năm bè bảy mảng mà thôi".
Thiên giới? Âm giới?
Đây chẳng phải là tương đương với hai đạo chính tà trong giang hồ sao?
Một phương gồm Thiếu Lâm, Võ Đang... toàn bộ phe chính nghĩa. Còn lại Minh giáo gì gì đó, Hắc Mộc Nhai gì gì đó đều là phe ác.
Chẳng lẽ nói, người dị năng cũng có đối lập chính tà như vậy sao?
Nhậm Ngã Hành nói rất đúng: Chỗ có người thì có giang hồ. Những kẻ có dị năng này so với người bình thường, cho dù là có được thực lực cường đại cỡ nào bọn họ cuối cùng cũng không thoát khỏi phạm trù "người".
Bọn họ chỉ là một đám người biến dị. Công năng nào đó của cơ thể cường hóa, tựa như người vượt rào đều nhấc chân vọt tới trước nhưng không phải ai cũng đều có thể chạy nhanh như Lưu Tường.
Nói cách khác, Lưu Tường là người biến dị trong lĩnh vực vượt rào cản này.
"Chiếc nhẫn này quá nguy hiểm" Diệp Thu giơ cổ tay lên, chiếc nhẫn màu bạc kia dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng chói mắt, chỉ là chữ cái quái dị xung quanh lại yên tĩnh trở lại, nằm im ắng trên đó, không chút nhúc nhích.
"Anh có dũng khí lấy nó xuống không?" Long Nữ nhìn vào mắt Diệp Thu, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thu lập tức liền lúng túng. Bảo hắn lấy chiếc nhẫn xuống, hắn thật đúng là không thể bỏ, tuy rằng chiếc nhẫn kia giống như quả bom hẹn giờ, không cẩn thận liền nổ tung, có thể chấn hắn nát bấy.
Nữ hiểu tâm lý này của Diệp Thu, nói khẽ: "Loại biến hoán này của nó cũng không phải là chuyện xấu. Ít nhất thực lực của anh tăng lên không ít. Cái này tăng thêm chút lợi thế an toàn cho hành trình của anh ở Hong Kong".
"Vậy tôi cứ đeo vậy đã". Diệp Thu nói, nhìn Đường Quả cách đó không xa đầy vẻ chột dạ. Nếu cô gái này ở cạnh, sợ là sẽ vạch trần mình không chút lưu tình.
Thấy nàng cũng không chú ý tới bên này, Diệp Thu mới yên tâm.
"Còn có một vấn đề". Diệp Thu nói: "Chính là tôi và Đường Quả... sau khi xảy ra quan hệ, nàng hình như có thể biết rõ lòng tôi nghĩ cái gì".
"Ồ?" Long Nữ tò mò hỏi. "Tâm linh tương thông sao?"
"Cứ xem là thế đi". Diệp Thu đau khổ gật đầu. Sao cứ phải là tâm linh tương thông với cô nàng Đường Quả này chứ?
Hơn nữa còn cứ phải là ở sau khi hai người xảy ra quan hệ. Mình muốn chạy cũng không được. Sau này làm sao mà sống chứ?
"Nàng không cần nhẫn cũng có thể biết được lòng tôi nghĩ gì, nhưng nếu tôi không thông qua chiếc nhẫn, lại chẳng biết trong lòng nàng suy nghĩ gì. Nói cách khác, hành vi của nàng là tự nhiên, mà tôi thì lại cần nhẫn mới làm được. Loại cảm giác lực này của nàng so với sự thăm dò của tôi cao cấp hơn nhiều". Diệp Thu giải thích tiếp.
"Tâm linh tương thông không thể không có tiền lệ. Một số cha con hoặc là anh em, chị em ruột, ít nhiều gì đều có một chút năng lực tâm linh tương thông. Nhưng, những cái đó là tiên thiên tạo thành. Mà loại hậu thiên như các người, thì lại cực kỳ hiếm thấy. Có thể có liên quan tới chuyện tiến hóa của chiếc nhẫn. Anh không thấy đây là chuyện tốt sao?"
"Là chuyện tốt". Diệp Thu nói. hắn thậm chí muốn che mặt khóc lớn.
Nữ nhoẻn miệng cười, nhìn Đường Quả và Tây Môn Thiển Ngữ cách đó không xa một cái, nói với Diệp Thu: "Cố gắng quý trọng những cô gái đó. Các nàng là người tốt".
"Cố gắng quý trọng à? Có quá không?" Diệp Thu cười khổ nói, trong lòng cũng thấy kỳ lạ. Vì sao Nữ cũng nhắc tới cả Tây Môn Thiển Ngữ chứ? Chẳng lẽ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì à?
Hoặc là nàng cảm giác mình và Tây Môn Thiển Ngữ rất có duyện vợ chồng?
"Nếu có trong số mạng thì cuối cùng sẽ có được. Nếu không có trong số mạng thì chớ cưỡng cầu. Thuận theo tự nhiên thôi. Thiên đạo không thể trái". Long Nữ nói xong, cùng kim bài hợp tác Christina đi xa.
Diệp Thu dẫn Đường Quả và Tây Môn Thiển Ngữ trở lại biên giới trường đua ngựa, nhận lấy sự quan tâm và trách cứ của mọi người.
Tây Môn Hướng Đông mới đầu cũng xem việc Diệp Thu đột nhiên rời đi chỉ là chuyện nhỏ. Gã biết rõ bản lãnh của Diệp Thu, một số tiểu tốt căng bản không đủ hắn nhét kẽ răng. Nhưng sau đó, em gái mình và Đường Quả cũng một đi không trở lại. Bên cạnh lại có Lâm Bảo Nhi và Nhiễm Đông Dạ không ngừng thúc giục, gã mới ý thức được tính nghiêm trọng.
Nếu không tìm ba người bọn họ về, sợ là mình cũng bị hai cô gái này làm cho phiền tới chết mất không biết chừng.
Tây Môn Hướng Đông đưa vệ sĩ gia tộc Tây Môn ra. Trường ngựa cũng phái hơn mười nhân viên hỗ trợ. Đoàn người cưỡi ngựa chạy tới biên giới, đang định nhảy qua lưới sắt đi tìm Diệp Thu, vừa hay nhìn thấy bóng dáng bọn Diệp Thu ở xa đang trở về.
Đợi tới khi bọn Diệp Thu đến gần, Tây Môn Hướng Đông vừa cười vừa nói: "Diệp tiên sinh, nếu anh không trở về, tôi phải qua tìm anh rồi".
"Thật xin lỗi, khiến mọi người lo lắng". Diệp Thu lộ vẻ áy náy.
"Hừ. Thành thật khai báo, ba người các người đã chạy đi đâu?" Lâm Bảo Nhi quét đôi mắt to đen lúng liếng tới lui trên người ba người Diệp Thu.
Ở nơi hoang giao dã ngoại này, Diệp Thu lại dẫn hai đại mỹ nữ rời đi hơn một tiếng. Cho dù ai thấy cũng sẽ cảm thấy khả nghi.
Nếu không có chuyện gì thì tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác hai người Đường Quả và Tây Môn Thiển Ngữ đều có tật giật mình. Một người bị Diệp Thu ép tới vừa sờ vừa hôn. Một người thì có ăn nằm vợ chồng với Diệp Thu. Ở dưới sự xăm soi của Lâm Bảo Nhi, hai người không ngờ đều đỏ bừng mặt. Không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Bảo Nhi.
Mọi người hoảng hốt!
Chẳng lẽ, trong thời gian ba người bọn họ rời đi, thật sự đã xảy một số chuyện không muốn người biết... nhưng ai cũng có thể đoán ra?
3P?
Một con số Ả Rập cùng một chữ cái tiếng Anh tạo thành một từ ngữ mới mẻ như vậy, trôi nổi trong đầu mỗi người.
Chuyện lớn rồi. Tiểu thư Lâm Bảo Nhi rất tức giận.
"Diệp Thu chết tiệt này. Tên Diệp Thu khốn kiếp. Chạy đi làm 3P cũng không gọi mình. Không đúng. Là tên khốn kiếp này dám sau lưng mình chạy đi làm 3P. Thật đáng ghét. Vị hôn thê mình đây mặt mũi đặt ở chỗ nào?"
Lâm Bảo Nhi rống giận, xông lên ôm Diệp Thu, lập tức cắn lên da thịt trên cánh tay hắn.
"Đau quá. Anh thật sự là không làm mà. Không tin em hỏi Đường Quả đi... anh thề. Lấy danh dự vị hôn thê của anh mà thề. Anh thật sự không có làm..."
Diệp Thu kêu đau thành tiếng, ôm thân thể đầy đặn của Lâm Bảo Nhi, xin miệng nàng hạ thủ lưu tình.
Nhiễm Đông Dạ không muốn tách ra với Diệp Thu, cũng đi theo mọi người về biệt thự xa hoa của gia tộc Tây Môn ở vào vịnh nước sâu.
Diệp Thu vừa mới tắm rửa xong, lúc đang ngồi ở trên ban công phòng thưởng thức trì cẩm bên trong hồ cá ngoài cửa sổ thì trong phòng vang tiếng chuông cửa. Diệp Thu tìm điều khiển từ xa, nhẹ nhàng ấn một cái. Cửa phòng liền tự động mở ra.
Phòng ốc của gia tộc Tây Môn phát huy đầy đủ hai tính cách Trung Quốc và Phương Tây kết hợp của Tây Môn Thiển Ngữ. Cổ điển và mới mẻ hoàn mỹ kết hợp. Nội hàm và khoa học kỹ thuật kết hợp lại càng bộc lộ rõ nét.
Tây Môn Hướng Đông đi vào, nhìn Diệp Thu nói: "Tư Không Đồ phái người đưa thiệp mời tới. Mời chúng ta tham gia yến hội do gã tổ chức".
"Hôm nay mới xảy ra xung đột ở trường ngựa. Buổi tối đã đưa thiệp mời tới, khiến người ta ngửi thấy mùi âm mưu nồng nặc". Diệp Thu cười nói.