Loằng ngoằng mất nửa buổi tối, Diệp Thu cũng không cảm thấy buồn ngủ, thế là hắn liền quyết định đứng ở đài ngắm cảnh trên đỉnh khách sạn để nói chuyện với Tiểu Bạch. Gió lạnh từng cơn thổi đến, màn đêm mù mịt, trong bầu trời đêm, có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lấp lánh, bất giác làm người ta nảy sinh nhiều suy nghĩ miên man.
Cảnh tượng như thế này, làm cho Diệp Thu nhớ lại cảnh lúc hắn vào Nhị Nha khi còn nhỏ ngồi trong sân vườn ngắm sao.
Nhìn lên bầu trời xa xôi, Diệp Thu cảm thán nói: "Đợi đến khi mọi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta cùng nhau về quê xem thế nào đi, không biết hiện giờ Nhị Nha sống có vui vẻ hay không?".
Diệp Thu nhớ đến cái khăn quàng mà Nhị Nha nhờ Thiết Ngưu từ ngàn dặm xa xôi mang đến tặng hắn, đó là cái khăn mà cô ấy từng mũi từng sợi len đan thành. Chỉ cần nhẹ nhàng nắm trong tay, cũng sẽ làm hắn cảm thấy ấm áp trong lòng. Nhiều năm ở bên nhau, mùi vị và khí tức của hai người đều đã khắc sâu vào tận trong đáy lòng nhau. Giai nhân ân trọng, hắn không biết phải báo đáp cô ấy như thế nào mới được.
Tiểu Bạch lặng lẽ gật đầu, hắn cũng nhớ đến cô gái lương thiện hiền lành đó. Ngoài Long Nữ ra, trên đời này chỉ có một người phụ nữ không bị hắn bài xích, đó chính là Nhị Nha.
Sau đó hai người cùng im lặng không nói gì, cùng nhau dựa người vào lan can ngắm bầu trời đêm xa xăm. Tiểu Bạch biết Diệp Thu đang nhớ đến người con gái nơi phương xa đó, cho nên cứ yên lặng đứng một bên, không làm phiền hắn.
Cho đến khi bầu bời xuất hiện những tia sáng, màn đêm dần dần biến mất, Diệp Thu biết trời sắp sáng, liền nói với Tiểu Bạch: "Đi nghỉ ngơi đi, đừng để mệt quá, có một số việc, họ cũng có thể giải quyết ổn thỏa được".
Tiểu Bạch gật gật đầu, đi về phía cầu thang, thoáng cái đã biến mất.
Diệp Thu quay về phòng, thấy Lâm Bảo Nhi đang ngủ say như chết. Tư thế ngủ của cô là cực kì phản cảm, nằm nghiêng ở trên giường, thân người cuộn thành một chữ "弓", chỉ có một góc chăn được đắp lên cẳng chân, để lộ ra cặp mông mũm mĩm và cái đùi tròn lẳn, khuôn mặt nhỏ hồng hào, hai miệng hơi mở ra, bộ dạng có thể nói là cực kì đáng yêu.
"Diệp Thu, em lạnh". Lâm Bảo Nhi đột nhiên nói.
"Lạnh mà còn đá chăn đi?". Diệp Thu vừa cười vừa bước đến, nhặt cái chăn ở dưới đất lên, đắp vào người Lâm Bảo Nhi.
"…….Anh cưỡi chậm thôi, ngựa của người ta chạy không nhanh….". Lâm Bảo Nhi lại lầm rầm nói.
Diệp Thu ngạc nhiên, rõ ràng là nha đầu này lại đang nói mơ đây mà.
Diệp Thu ngồi trên ghế sôpha nghỉ một lát, lúc hắn cảm giác thấy mũi ngứa ngứa mới mở mắt ra. Một luồng ánh sáng chói mắt chiếu thẳng đến, làm cho mắt của Diệp Thu có cảm giác không thích ứng. Lâm Bảo Nhi đang cầm cái bím tóc của cô, cười hihi, nói: "Diệp Thu, anh là con lợn lười biếng, mặt trời chiếu đến mông rồi mà vẫn còn ngủ".
Diệp Thu giơ tay lên xoa xoa mặt, vừa cười vừa nói: "Anh ngồi như thế này, mặt trời không chiếu được đến mông, còn em thì có thể đấy".
Lâm Bảo Nhi nói: "Được đấy Diệp Thu, anh dám nhìn trộm mông của em, anh không biết là nam nữ không được thân mật sao?".
"Nam nữ không được thân mật?" Diệp Thu ngơ ngác: "Em có phải là muốn nói nam nữ thụ thụ bất thân không?".
"Đúng, chính là câu này". Lâm Bảo Nhi gật đầu.
"Anh biết". Diệp Thu nói: "Yên tâm đi, không có ai xem em như phụ nữ đâu, em vẫn còn là một con bé mà".
"Em cắn chết anh". Lâm Bảo Nhi tức giận, giơ nhanh nhe vuốt vồ về phía Diệp Thu.
Hai người sau khi ăn sáng ở trong phòng ăn của khách sạn xong thì đã là hơn 10 giờ, lúc này mới lái xe quay về Tây Môn gia.
Trên đường đi, Diệp Thu nhận được thông tin từ bên phía Thâm Quyến, là Uông Kiếm Hàn gọi đến.
"Nhị ca, đã ngủ dậy chưa?". Uông Kiếm Hàn nói. Vốn dĩ Diệp Thu chỉ xem như là một đề nghị của hắn sau khi say rượu, sau khi tỉnh rượu không biết chừng sẽ quên sạch. Không ngờ hắn vẫn nhớ kĩ chuyện này, mà còn gọi đại ca, nhị ca cực kì là thuận mồm.
Diệp Thu biết, nếu như là bản thân hắn, chắc chắn sẽ không có cách nào có thể có được tầng quan hệ như thế này. Hắn vui vẻ quan hệ qua lại với họ, chủ yếu vẫn là xem trọng cái lợi mà nhờ mối quan hệ bối cảnh của họ có thể đem lại cho hắn.
Nghĩ như vậy, âu cũng là cái sự hám lợi danh của hắn hơi nặng một chút. Diệp Thu nghĩ thầm, không biết chừng thay đổi tâm thái để quan hệ với họ có thể đạt được nhiều thứ hơn.
"Ừm, có tin tốt gì à?". Diệp Thu vừa cười vừa hỏi. Hắn biết, Uông Kiếm Hàn gọi điện đến lúc này, chắc chắn là việc bên phía Thâm Quyến đã có kết quả gì đó.
Chính bởi vì sự thay đổi về tâm thái này của Diệp Thu, cũng đã làm cho câu chuyện "tam huynh đệ sinh tử" sau này có tiếng tăm vang dội.
"Hihi, sớm như này đã làm phiền anh, tất nhiên là có tin tốt rồi. Tên Cẩu Huân đó xong xác rồi, lần này gọi là thảm đến mức không thể thảm hơn. Tạ gia tuy thế lực lớn, nhưng lần này cũng là thực lực giảm sút nghiêm trọng. Sau này, tên Tạ Trọng Xung đó chỉ sợ không còn cơ hội mà yêu quý hai chị em sinh đôi LOLI của hắn nữa rồi. Không những thế, những người mà tên tiểu tử này đắc tội quả thực là quá nhiều. Đại ca mới chỉ là có tác dụng tung gạch để nhử ngọc, anh ấy vẫn còn chưa kịp động thủ, thì những đối thủ của Tạ Trọng Xung đã ào ào nhảy ra giải quyết xong xuôi". Uông Kiếm Hàn ở đầu bên đó nói một cách sảng khoái.
Hôm qua sau khi Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi rời đi, Lâm Thương Lan vẫn cho người phong tỏa Long Cung, có Linh Cơ Động tộc canh giữ ở cửa trước và sau Long Cung, có thể nói là nội bất xuất ngoại bất nhập ya.
Cho đến khi người của phòng công an ào ạt kéo đến, Lâm Thương Lan mới rút người của mình về. Anh ta cũng không ở lại Thâm Quyến lâu hơn, hắn biết sự phát triển tiếp theo của sự việc không cần hắn phải lo lắng nữa.
Quả nhiên, sau khi Tạ gia và Cẩu gia biết được thân phận của Lâm Thương Lan, lập tức chạy khắp nơi nhờ người nghĩ cách đi tìm Lâm Thương Lan để xin lỗi. Đáng tiếc, Lâm Thương Lan từ sớm đã rời khỏi đó, họ chỉ còn biết cách tìm đến Uông gia, muốn nhờ Uông gia nói đỡ cho vài câu.
Uông lão gia tử nói một câu: "Kẻ nào gây ra chuyện, kẻ đó tự đi mà giải quyết", thế là cả đám lại cuốn gói quay về, thái độ về chuyện này của Uông gia là rất rõ ràng, họ đứng về phía Lâm Thương Lan. Một gia tộc có bối cảnh về quân sự như Uông gia đương nhiên là sẽ đứng về phía Lâm gia, càng huống hồ Uông Kiếm Hàn cũng là một trong những người tham dự vào chuyện này.
Ngày thứ hai hôm sau, một phó bí thư tỉnh ủy của tỉnh Lĩnh Đông đột nhiên làm khó một nhân vật cường quyền của Tạ gia trong hội nghị thường ủy, có đến mấy thường ủy đứng ra ủng hộ, cục diện thể hiện ra hình thế ngiêng về một bên.
Nguồn: http://truyen360.comCuối cùng do sức ép quá lớn, thậm chí đến cả Cẩu gia và Tạ gia cũng không có ai đứng ra nói đỡ cho hai tên này nữa. Dưới sự điều tra nghiêm khắc về các phương diện, tất cả các thông tin vi phạm pháp luật của hai người này đều được lôi ra. Nếu như tính tất cả lại với nhau, chỉ sợ hai người này phải vào ngồi tù không ít năm.
Sự việc vẫn chưa kết thúc ở đây, những đối thủ có thù oán với hai nhà Tạ gia và Cẩu gia đều nhân cơ hội này xuất kích. Tạ gia và Cẩu gia chỉ biết cách im lặng, khi những người khác giữ thái độ trung lập hoặc ủng hộ đối với việc này, thế tấn công của họ cũng càng là hung mãnh hơn.
Thực ra, sự tình là một kết thúc, cũng là một sự bắt đầu mới. Có điều cuộc tranh đấu tiếp theo đó chính là thứ mà bọn Diệp Thu quan tâm.
Uông Kiếm Hàn không nhắc đến Chiêm Tiên Phong trong điện thoại, chắc là Chiêm Tiên Phong lần này thoát nạn thành công, Uông Kiếm Hàn chắc đã nói giúp hắn, Chiêm Tiên Phong cảm kích trong lòng đối với hắn, chắc chắn sẽ ép sát về phía hắn. Trải qua chuyện này, người có lợi nhất chính là Uông gia và Uông Kiếm Hàn. Thế lực của Uông gia có được sự củng cố, còn Uông Kiếm Hàn thì nghiễm nhiên trở thành nhân vật lĩnh quân trong giới quý tộc trẻ phía Nam.
"Nhị ca, hai chị em sinh đôi LOLI đó của Tạ Trọng Xung đều là cực phẩm ya, biết là anh thích món này, hay là để em tặng sang bên đó cho anh?". Uông Kiếm Hàn vừa cười haha, vừa nói.
"Có Bảo Nhi là đủ lắm rồi". Diệp Thu đau đầu nói.
Nếu như để cho hai chị em sinh đôi đó đến đây thật, chỉ sợ Lâm Bảo Nhi sẽ suốt ngày đánh nhau với họ mất.
"Anh nói cũng đúng, họ sao có thể bì được với Bảo Nhi? Nhị ca, anh đừng trách em nha, em cũng muốn gọi Bảo Nhi là nhị tẩu, nhưng quả thực là nói không được".
"Không sao cả, gọi Bảo Nhi là được rồi". Diệp Thu nói, nghĩ đến việc có người lớn hơn Bảo Nhi rất nhiều gọi cô là chị dâu, bản thân Diệp Thu cũng cảm thấy không tự tại.
Đột nhiên, dây thần kinh của Diệp Thu co chặt lại, đó là tiền cảm ứng đối với nguy hiểm của một cao thủ.
Roẹt!
Diệp Thu đang nghe điện thoại bỗng quay mạnh vô lăng, chiếc xe vừa nãy còn chạy đều về trước lập tức quặt sang phía bên trái.
"Bảo Nhi, nằm xuống". Diệp Thu hét lớn.
Lâm Bảo Nhi vẫn không biết là xảy ra chuyện gì, bị động tác đột ngột của Diệp Thu làm cho ngơ ngác. Lúc còn đang muốn hỏi xem là chuyện gì, thì đầu đã bị Diệp Thu ấn xuống dưới.
Pằng!
Một phát đạn bay sượt qua đầu, sau khi bắn vỡ hai lớp kính phía trước và sau xe, lao vọt ra. Sau khi xuyên qua một chiếc xe nữa mới "uỳnh" nổ tung ra.
Hiệu quả của viên đạn này, có chút tương tự với viên đạn nổ mà tay súng thần Smiths sử dụng.
Rầm!
Chiếc xe mà Diệp Thu lái đâm vào chiếc xe vừa đột nhiên tấn công họ, khi tên cầm súng đang nhấc mũi súng ngắm chuẩn chuẩn bị lượt tấn công thứ hai thì bị lực xung động này tác dụng, ngồi cũng không vững, vừa nhanh chóng xoay vô lăng để tránh cho xe bị đẩy lên dải ngăn cách giữa đường, vừa tiếp tục nhấc súng tìm kiếm mục tiêu.
Roẹt!
Kétttt!
Diệp Thu cũng không kịp suy nghĩ đến thân phận của hung thủ và mục đích tấn công của hắn, hắn chỉ là ra sức xoay vô lăng về bên trái, để cho xe của hắn áp sát với xe của đối phương. Nếu như để hai chiếc xe tách rời nhau ra, xe của hắn có khả năng sẽ trở thành bia bắn của đối phương.
Hắn có thể cảm giác ra được, kĩ thuật bắn của đối thủ là rất không tồi, không những thế, phong cách bắn của hắn làm Diệp Thu cảm thấy có chút quen thuộc.
Lấy viên đạn mà hắn sử dụng mà nói, hắn hoàn toàn có thể bắn vào thân xe, viên đạn sẽ xuyên qua cửa xe, bắn bị thương hắn vào Lâm Bảo Nhi. Nhưng hắn lại không làm như vậy, phát súng thứ nhất hắn lựa chọn bắn vào cửa kính xe.
Đây là một tên sát thủ cực kì tự phụ, hắn muốn bắn thẳng vào đầu của Diệp Thu.
Diệp Thu biết, hắn không thể để cho đối phương có cơ hội tấn công lần thứ hai.
Diệp Thu thọc một tay vào trong người, một khẩu súng ngắn màu vàng xuất hiện trong tay hắn. Đó là khẩu súng mà Diệp Thu lấy được từ tay của Smiths – khẩu súng mẹ trong cặp súng đoạt hồn.
Người đàn ông trong chiếc xe bên đó khi nhìn thấy khẩu súng này, hai mắt như rực lửa, trong mắt là sự thù hận cực kì sâu sắc.
"Người giết sư phụ ta, quả nhiên là ngươi". Người đàn ông này đột nhiên mở miệng nói. Tiếng Hoa của hắn cực kì là không chuẩn, giống như khẩu ngữ mà những người Nhật Bản hay dùng.