Tây Môn Hướng Đông liếc nhìn người đàn ông trong ảnh một cái, tướng mạo anh tuấn, đôi lông mày rậm, gò mũi cao. Đây là một bức ảnh chụp trộm, hắn đang mỉm cười về phía xa, nụ cười rạng rỡ, nhưng trong mắt là một cái gì đó của sự kiêu ngạo.
Tây Môn Hướng Đông đương nhiên là biết thân phận của người đàn ông này, chỉ là hắn càng dám khẳng định hơn, người đàn ông này có khả năng sắp gặp phải vận xui.
Tây Môn Hướng Đông không biết giữa họ có hiềm khích gì, hắn cũng không muốn hỏi. Bản thân hắn có thể làm gì, không thể làm gì, cần làm gì, không nên làm gì, hắn đều biết rất rõ. Một người có thể đạt đến mức độ này, không đi quá giới hạn, cũng không e dè, là điều không dễ dàng chút nào.
Cho nên Tây Môn Hướng Đông được một số những lão thương nhân ở Hongkong rất quý mến.
"Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, nếu như chỉ chuyện nhỏ như này mà cũng điều tra không ra, thì gia tộc Tây Môn của tôi quá là bất tài vô dụng rồi". Tây Môn Hướng Đông cười haha, nói.
"Vậy làm phiền anh rồi". Diệp Thu vừa cười vừa gật đầu.
Tây Môn Hướng Đông cáo biệt với Diệp Thu, lúc hắn bước ra ngoài, liền nghe thấy những tiếng cãi cọ của mấy cô gái trong phòng ngủ.
"Bảo Nhi, sao em lại nhìn trộm bài của Diệp Thu?".
"Xùy…., Đường Đường tỉ tỉ, phụ nữ với nhau là một bên mà, sao chị lại giúp Diệp Thu chứ?".
"Nhưng hiện giờ chị với Diệp Thu là một bên". Đường Quả không vui, nói. Lúc này họ đang chơi bài kiểu ghép cặp, hai người ngồi đối diện nhau là một bên, Đường Quả hiện giờ đang là một cặp với Diệp Thu.
"Ồ, ngại quá, em quên mất, hihi…".
…………….
Tây Môn Hướng Đông không nhịn được, hắn cười thành tiếng, một người đàn ông không bao giờ có thể nhìn thấy được sự nông sâu trong lòng và ba cô gái ngây thơ hoạt bát, đúng là một tổ hợp kì quái.
Sự thực đã chứng minh, năng lực giải quyết công việc của Tây Môn Hướng Đông là cực mạnh, hoặc giả nói, sức thẩm thấu của gia tộc Tây Môn ở đất Hongkong này là không đâu không có.
Chỉ dùng thời gian hơn 3 tiếng đồng hồ, Tây Môn Hướng Đông đã quay lại gõ cửa phòng Diệp Thu, nói cho Diệp Thu biết vị trí chính xác của người đàn ông đó.
"Biệt thự số 6, phố Phượng Hoàng". Diệp Thu vỗ vỗ vào vai của Tây Môn Hướng Đông, nhớ trong đầu địa chỉ này.
"Nơi đó được gọi là khu người giàu, liệu có chút phiền phức gì không? Hay là để tôi cho người điều tra quy luật ra vào của họ?". Tây Môn Hướng Đông nhắc nhở, nói.
"Khu người giàu thì không thể giết người?". Diệp Thu cười híp mắt lại, hỏi.
Tây Môn Hướng Đông nghe vậy liền cảm thấy sởn gai ốc, không nói gì thêm.
Sau bữa tối, Diệp Thu nói với Thiết Ngưu đang phưỡn cái bụng ra: "Ăn no quá phải không? Có muốn ra ngoài vận động chút không?".
Thiết Ngưu đến từ một sơn thôn, bình thường tuy không thiếu những thức ăn như thịt trứng, rỗi việc còn có thể đi sắn bắn thú hoang. Nhưng hắn chưa từng có cơ hội được ăn những món bánh điểm tâm của thành phố lớn, khó khăn lắm mới được đến thành thị một lần, lần nào ăn cơm cũng là cái bộ dạng ăn như hùm như hổ như có thù hận lớn lắm với những thức ăn trên bàn vậy.
Cho nên, mỗi lần sau khi ăn cơm, trên mặt của Thiết Ngưu sẽ xuất hiện cái bộ dạng như kiểu đang nhịn ị vậy.
"Được, đi đâu vậy?". Lâm Bảo Nhi vui vẻ hỏi, cô không những đồng ý thay cho Thiết Ngưu, còn cố ý học cái giọng nói của Thiết Ngưu, nhưng giọng nói của cô lanh lảnh, lúc nói ra đúng là làm cho người ta cảm thấy ý vị phong tình ẩn trong đó.
Diệp Thu cảm thấy có chút hối hận, đúng là không nên nói kế hoạch xuất hành ban đêm trước mặt Lâm Bảo Nhi, thế là hắn liền giải thích, nói: "Chả đi đâu cả, anh thấy Thiết Ngưu ăn no quá, anh đưa cậu ấy ra ngoài đi dạo chút".
"Đi dạo à, em cũng đi, em thích nhất là đi dạo đấy". Lâm Bảo Nhi nói. Bình thường chỉ cần có cơ hội là Lâm Bảo Nhi lại nằm bẹp trên giường, rất ít khi đề xuất việc đi dạo. Là cô đã đoán ra được Diệp Thu chắc chắn không phải chỉ đơn giản là ra ngoài đi dạo.
"Không được, em không được đi, bên ngoài rất nguy hiểm". Diệp Thu từ chối luôn.
"Thiết Ngưu, chúng ta đi". Diệp Thu sắc mặt nghiêm nghị lại, nói.
Lâm Bảo Nhi nhảy từ trên ghế xuống, cũng muốn bám theo. Diệp Thu quay đầu lại nhìn Bảo Nhi một cái, cô lập tức đứng yên ở đó không động đậy nữa.
Cho đến khi cửa phòng được Thiết Ngưu đóng lại, Lâm Bảo Nhi vẫn giữ nguyên cái tư thế đứng đó.
"Bảo Nhi, em sao vậy?". Đường Quả kéo tay của Lâm Bảo Nhi, hỏi một cách quan tâm. Hai người họ tình cảm như tỉ muội, cô không chấp nhận được việc người khác làm Lâm Bảo Nhi chịu ấm ức.
Đương nhiên, Diệp Thu là ngoại lệ.
"Đường Đường tỉ tỉ, Diệp Thu trừng mắt với em". Lâm bảo Nhi ấm ức nói. Thực ra Lâm Bảo Nhi biết, đó không phải là trừng mắt, đó là sự uy nghiêm được toát ra khi người đàn ông quyết định làm một việc gì đó.
Trước giờ Diệp Thu chưa từng dùng thái độ cứng ngắc đó đối xử với cô, nhưng điều đó không có nghĩa là Diệp Thu không có sự uy nghiêm này. Vừa nãy khi ánh mắt của Diệp Thu tiếp xúc với ánh mắt của Bảo Nhi, cô đã biết được lần này Diệp Thu sẽ không nhượng bộ.
Cho nên, cô rất thông minh, dừng bước chân của mình lại.
"Ừm, đợi anh ấy quay về rồi bọn chị mắng anh ấy". Đường Quả an ủi nói.
"Đường Đường tỉ tỉ, em cảm thấy có lúc Diệp Thu cũng đẹp trai lắm, chị có thấy thế không?".
"…….(- _ -!!)".
Thiết Ngưu lái xe, Diệp Thu nhắm mắt lại nằm một cách thoải mái trên ghế lái phụ, nhìn bề ngoài thì là đang nghỉ ngơi, nhưng trong lòng hắn đang xắp xếp các thông tin mà hắn có được lại với nhau, và những mối liên hệ giữa những người đó.
Đối thủ hiện nay của hắn chủ yếu là ở hai phương diện, Án gia và tổ chức xà độc. Án gia là kẻ thù truyền kiếp, cũng chẳng có gì để nói. Bởi vì mối quan hệ giữa mình với Lâm gia, Án gia nhiều lần chơi bài cắn trộm, hiện giờ chúng có chút không dám manh động nữa. Án Cơ Đạo tháo chạy ra nước ngoài, Án Thanh Phong cũng án binh bất động. Còn về sau này báo thù như thế nào, thì đó là chuyện đợi đến khi về Yên Kinh quyết định sau. Án gia hiện nay, hoàn toàn không thể gây ra cho Diệp Thu áp lực gì.
Mà ngược lại, trải qua gần hai năm tranh đấu, hiện giờ Diệp Thu đang chiếm thế thượng phong. Diệp Thu tự cảm thấy hắn may mắn, nếu như không phải là mình nhân phẩm tốt, thì sao lại có nhiều người tốt đứng ra giúp đỡ mình vậy?
Không có nhiều người giúp đỡ mình như vậy, mình sao có thể trong tình trạng địch mạnh ta yếu giành được chiến thắng mang tính giai đoạn như vậy?
Một tổ chức khác là tổ chức xà độc, tổ chức này hắn cũng không muốn nói gì thêm, suy nghĩ hiện giờ của Diệp Thu là rất đơn giản, trông thấy tên nào giết tên đấy. Kể cả là họ không có thù oán từ xưa với mình, nhưng nếu như có cơ hội, Diệp Thu cũng muốn nhổ cỏ tận gốc với chúng.
Bởi vì hiện giờ tổ chức này đã trở thành đối tượng mà hắn thù hận nhất.
Ngoài hai đối thủ ở ngoài sáng này ra, còn có hai đối thủ tiềm tại. Thứ nhất là tổ chức sát thủ NUMBERRONE, chúng nhiều lần phát sát thủ đến hành thích hình, kiểu gì cũng sẽ phải trả giá. Không những thế, những chiến binh đột biến gen của chúng lúc nào cũng là xuất hiện đồng thời cùng với Án Cơ Đạo, Diệp Thu nghi ngờ Án Cơ Đạo có câu kết với tổ chức này.
Nếu như là như vậy, vậy thì cái chết của phụ thân mình…… Đáp án đã là rõ ràng có thể biết được.
Đương nhiên, nếu như có thể tìm ra được điểm đột phá về phương diện này, vậy thì Án gia cũng sẽ triệt để xong xác, kể cả mình không cần thò một ngón tay gõ vào đầu chúng, thì chắc chắn cũng sẽ có người đứng ra đòi lại công bằng cho mình.
Diệp gia, những người đó chẳng nhẽ cứ cam tâm tiềm phục như vậy? Những sự ấm ức mà họ phải chịu hơn 20 năm qua, chẳng nhẽ cứ như vậy cho qua?.
Còn có một đối thủ tiềm tại nữa là tổ chức những kẻ dị năng, đây là đối thủ tạo cho hắn cảm giác bất lực nhất. Nếu như không có sự giúp đỡ của chiếc nhẫn này, Diệp Thu từ lâu đã phủi mông mà cút lượn rồi.
Công việc này sẽ gây chết người đấy, thằng nào thích thì thằng đấy làm.
Tuy có sự giúp đỡ của chiếc nhẫn, còn có sự hiệp trợ của Long Nữ, nhưng áp lực của Diệp Thu vẫn là rất lớn, cũng may hắn hoàn toàn không phải là muốn đối địch với cả tổ chức thiên giới. Hắn chỉ cần điều tra ra kẻ nào muốn khống chế cả tổ chức này là được.
Hôm nay Diệp Thu đã không dùng nhẫn Phệ Hồn để đọc trộm kí ức của Yukiko, một mặt là hắn kính trọng nhân phẩm của Yukiko, là một sát thủ, vẫn có thể không quên tình cảm thầy trò, điểm này là rất đáng tôn trọng.
Không những thế, hắn thà chết chứ không chịu khuất phục, bởi vì một đời tuyệt học của hắn trở thành tàn phế mà đau đớn rơi lệ, điều đó làm Diệp cảm thấy rất xúc động.
Một mặt khác, cũng là bởi vì Diệp Thu đã thu thập được một số lượng lớn các thông tin, có một số chuyện, không cần nói hắn cũng có thể hiểu. Hắn chỉ là muốn có được một sự khẳng định từ mồm của Yukiko mà thôi.
Nếu như hắn không muốn nói, vậy cũng không miễn cưỡng hắn làm gì.
Trong lòng Diệp Thu, cả thiên hạ này, những người có thể được gọi là anh hùng có 3.5 người. Một là Long Nữ, hai là Tiểu Bạch, thứ ba là chính hắn, Yukiko cũng được hắn tính là 0.5.
"Diệp ca, chúng ta đi đâu đây?". Thiết Ngưu vừa lái xe, vừa hỏi. Cái trò lái xe này, Thiết Ngưu từ lâu đã học thành, đối với tất cả những sự vật mới mẻ hắn đều là hiếu kì như vậy, ví dụ như tàu hỏa, xe hơi, thuyền bè, máy bay…. Có sự hiếu kì rồi thì sẽ học được rất nhanh.
"Đến nơi thì sẽ biết". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Có phải đánh nhau không?".
"Có".
Nghe thấy Diệp Thu nói là sẽ phải đánh nhau, Thiết Ngưu liền cười lớn, sắc mặt như sáng ngời màu đỏ. Tiếp đó, sắc mặt lại méo xệch xuống, nói: "Diệp ca, tay của anh khỏi chưa?".
"Không sao cả". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Vậy thế này đi, chuyện đánh nhau tối nay cứ giao cho tôi". Thiết Ngư nói.
"Cố gắng hết sức thôi….rẽ trái, rẽ vào đoạn đường đó, cậu cần phải học biết cách xem bản đồ dẫn đường".
"Tôi xem rồi đấy chứ, nhưng xem không hiểu". Thiết Ngưu cười hihi, nói.
Hai người dừng xe lại từ xa, sau đó đi bộ về phía phố Phượng Hoàng. Phố Phượng Hoàng là một con phố sát biển, hình thành nên một ngã rẽ giao thoa với phố Hồng Loan. Chỉ có điều, phố Hồng Loan là khu chung cư nghỉ mát, bất luận là cửa chính hay tường bao đều là rất thấp và có khe hở, có thể nhìn thấy biển. Còn phố Phượng Hoàng là nơi thích hợp để sống, tường cao vách lớn, đội ngũ bảo vệ cực kì nghiêm ngặt.
Phía bên trái của phố Phượng Hoàng là một loạt những căn biệt thự độc lập, bên phải là những hàng cây nhiệt đới, còn phía xa hơn thì chính là mặt biển vô tận.
Hai người tìm đến căn biệt thự số 6, khi Diệp Thu còn đang cân nhắc xem làm thế nào để vào mà không bị người bên trong phát hiện ra, không ngờ cánh cổng chính liền được mở ra từ bên trong.
"Diệp Thu, lâu lắm rồi không gặp đấy". Một người đàn ông anh tuấn đứng ở cổng, chính là lão oan gia của Diệp Thu – Án Cơ Đạo.
"Đúng vậy, nghe nói anh từ Mĩ đến Hongkong, cho nên tôi đến thăm anh, nửa đêm ghé thăm, có làm phiền anh không?". Diệp Thu cười haha, nói. Nhưng trong lòng thì đang nhanh chóng vận động, tại sao hắn biết mình tối nay đến đây? Không những thế, xem tình hình thì chúng đã có sự chuẩn bị rất kĩ càng.
"Không có, không có. Đất khách quê người gặp cố nhân, cũng là một chuyện đáng mừng mà, hai vị, mời vào bên trong". Án Cơ Đạo làm tư thế mời vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Vào? Hay là không vào?
Lần này thì đến lượt Diệp Thu do dự, trên trời rơi xuống bánh mì, chắc chắn sẽ làm người ta nghi ngờ liệu trong bánh có độc hay không.
"Sao vậy? Không dám vào à?". Án Cơ Đạo thấy Diệp Thu do dự, cười haha, nói.
"Sao có thể? Chỉ là tôi quên không mang quà đến, có chút ngài ngại không dám vào cửa". Miệng thì nói như vậy, nhưng Diệp Thu vẫn là bước vào trong tòa biệt thự này của Án Cơ Đạo.
Khóe mắt nhìn quét một lượt xung quanh, hai tai cũng dựng ngược lên, nghe ngóng những tiếng động bên trong. Chỉ cần hơi có chút dị thường, Diệp Thu sẽ lập tức bắt ngay Án Cơ Đạo làm con tin.
Căn biệt thự được trang trí đơn giản mà thời thượng, không những thế trong phòng còn có một hương thơm phảng phất, trong chiếc bình gốm lớn dựng ở góc tường có cắm mấy cây hoa dại không biết tên, hương thơm trong phòng chính là tỏa ra từ mấy cây hoa đó.
Nhìn từ cách bố cục của biệt thự, Án Cơ Đạo quả thực là một người đàn ông rất có chất nghệ thuật.
Án Cơ Đạo bước đến tủ rượu, hắn muốn lấy rượu ra để mời khách. Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Tôi thấy trên bãi cỏ ngoài sân có bàn ghế, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, chúng tôi đều là người đến từ sơn thôn, có tình cảm mà người ngoài rất khó có thể hiểu được với cây cỏ và bầu trời".
"Haha, đó là sự tao nhã, sao lại khó hiểu chứ?". Án Cơ Đạo dùng một cái khay đựng chai rượu và ba cái ly đi ra ngoài sân, đặt cái khay lên mặt bàn, sau đó đích thân rót rượu cho cả ba.
Diệp Thu khua khua tay, nói: "Án Cơ Đạo, rượu thì miễn đi. Đối với một người dám hạ thủ cả với cả vợ và con mình, rượu của người đó tôi cũng là không dám uống đâu".
Ánh mắt của Án Cơ Đạo bỗng có chút sắc lạnh, sau đó hắn lại cười haha, nói: "Tôi tin Yên Kinh cũng là có người thông minh, anh được xem là 1 người".
"Không phải là tôi thông minh, là lập trước khác nhau. Anh lợi dụng sự mâu thuẫn giữa tôi với Án Thanh Phong để bày ra cái bẫy này, chắc là đã tính chuẩn được một điểm. Tôi biết tôi không làm, tôi cũng biết Án Thanh Phong không thể nào làm như vậy. Nhưng Án Thanh Phong không thể không nghi ngờ là do tôi làm. Còn người khác sẽ đồng thời nghi ngờ cả tôi và Án Thanh Phong". Diệp Thu bĩu môi, nói: "Tuy kế sách đó là vô cùng đơn giản, nhưng cũng là vô cùng có hiệu quả, chỉ là quá có chút đoạn tử tuyệt tôn".
Lời nói của Diệp Thu là rất ác độc, Án Cơ Đạo cũng không tức giận, vừa cười vừa nói: "Diệp Thu, anh không hiểu đâu, có lúc sống lại không bằng chết. Cho nên, nếu có cơ hội, tại sao lại không liều một trận?".
"Nhưng tôi rất không thích cảm giác bị người khác lợi dụng". Diệp Thu sắc mặt lạnh lẽo, nói.
"Trên thế giới này, lại có mấy người không phải là con cờ? Anh đang lấy người khác làm con cờ, người khác đồng thời cũng đang lấy anh làm con cờ. Kẻ chiến thắng cuối cùng, chỉ có thể là người đặt ra quy tắc của trò chơi. Tôi lợi dụng anh, anh há là không lợi dụng tôi? Tranh chấp nội bộ giữa tôi với Án Thanh Phong, chẳng phải là điều anh muốn xem sao? Nếu không, ngay lúc đầu sao anh không nói rõ sự trong sạch của mình với Án Thanh Phong?". Án Cơ Đạo hỏi vặn lại.
"Nếu như anh muốn chứng minh sự trong sạch của mình, kiểu gì thì cũng có cách phải không?".
"Được rồi". Diệp Thu khua khua tay, nói: "Đó đều là những chuyện trước đây, tôi cũng không có hứng truy cứu nữa, tôi đến đây là có vài lí do muốn thỉnh giáo trước mặt anh, anh đến Hongkong này với mục đích là gì vậy?".
"Nghỉ mát ya, tôi thích biển, cảnh biển ở Hongkong này cũng là không tồi chút nào".
Diệp Thu gõ gõ vào mặt bàn, nói: "Vậy thì, anh có quan hệ thế nào với tổ chức NUMBERRONE?".
"NUMBERRONE? Đó là gì vậy?". Án Cơ Đạo ngơ ngác hỏi.
Diệp Thu nghe xong liền quơ tay nắm lấy chai rượu, đập mạnh về phía đầu của Án Cơ Đạo.