Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 583: Lần đầu gặp Ngân Nhãn: Lạc Thiên Vân VS Diệp Thu! (2)

"Mặc dù có vào Tràng Quyền, nhưng cần phải cực kỳ thận trọng. Người Thiên giới đều là quái vật, một lời không hợp, thì đều có thể ra tay. Anh và Tiểu Bạch, phải tuyệt đối cận thận. Nếu tôi ở đó, còn có thể che chở cho các người. Nếu tôi không có ở đó, hai người các ngươi càng phải kiềm chế, không nên xảy ra xung đột với người khác" Long Nữ dặn dò.

"Cô không ở Tràng Quyền? vậy muốn đi đâu ? " Diệp Thu sốt ruột hỏi.

"Bộ tộc Hắc Dạ Xoa thật sự quá mức kiêu ngạo, tôi đã thông báo cho tộc nhân của tôi tới đây hỗ trợ. Lần này, tôi sẽ không thả bọn họ trở về Ấn Độ nữa" . Trên khuôn mặt Long Nữ thanh tâm quả dụ (ngăn ham muốn, tâm trong sáng) lộ ra một tia sát khí. Hiển nhiên, trong lòng nàng cũng vô cùng tức giận với việc đột nhiên tập kích và dùng nhiều địch ít của Latinxi.

Long Nữ, chính là dùng giết nhập đạo mà.

"Tôi hiểu. Tôi chỉ là chuyện cần điều tra, sẽ không xảy ra xung đột với người khác. Nếu bọn họ không xuất hiện, tôi với Tiểu Bạch xem như là người đi xem trò vui".

Lần này thấy nhiệm vụ của Long Nữ hoàn thành thuận lợi. ở sự hộ tống của Tiểu Bạch, Diệp Thu trở lại số 3 vịnh nước sâu.

Đường Quả và Lâm Bảo Nhi hôm nay đều không đi ra ngoài, đang chơi cờ nhảy với Tây Môn Thiền Ngữ trong phòng. Thấy Diệp Thu trở về, Lâm Bảo Nhi đã sớm cảm thấy nhàm chán liền phá loạn ván cờ trên mặt bàn, vui sướng chạy về phía Diệp Thu, ôm vai Diệp Thu nói: "Diệp Thu, anh đã trở về. Em rất nhớ anh đó".

"Em nhớ tới anh gì chứ? " Diệp Thu muốn giữ một khoảng cách với Lâm Bảo Nhi, không ngờ nàng càng ôm chặt hơn. Ép chặt cánh tay của mình trên bộ ngực căng tròn của nàng. Diệp Thu cũng không tiên cử động. Nếu không, như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy mình cố ý chiếm tiện nghi người ta.

"Muốn anh dẫn em ra ngoài chơi đây. Hì Hì, em cũng không có ai chuyện trò, đang buồn chết đây. Tới Hồng Kong, còn chưa có cơ hội đi ra ngoài dạo đó. Diệp Thu, chúng ta đi Disney ha? "

Đường Quả ở phía sau mắng: "Bảo Nhi chết tiệt, mỗi lần lúc sắp thua, đều cố ý phá ván cờ. Sau này không bao giờ chơi cờ với em nữa".

Nghe được Lâm Bảo Nhi kể ủy khuất với Diệp Thu, Đường Quả cũng tràn đầy đồng cảm, nói: "Đúng vậy, em còn định tới Hồng Kong mua đồ. Tới đây mấy ngày rồi, thứ gì cũng chưa mua".

Diệp Thu gật đầu cười, hỏi: "Đông Nhi đâu? "

"Nàng đi ra ngoài rồi. Nàng bảo hôm nay phải thu âm, bảo người lái xe đưa nàng về công ty". Lâm Bảo Nhi cưới lời nói.

"Là sao" Ánh mắt Diệp Thu nheo lại.

Nghĩ thầm, bên kia thật là diễn tốt, có lẽ muốn bắt đầu rồi thì phải?

Cora, cảm ơn mày, cho tao một lý do đuổi tận giết tuyệt.

……………………. .

"Ừm, Đông Nhi, hát bài này rất đúng, Lúc hát lần hai, giọng phải dịu dàng thong thả hơn, ca từ mơ hồ một chút, không cần hát quá rõ. Giống như là sự nỉ non lúc vừa tỉnh mộng…ừ từng nghe bài hát của Châu Kiệt Luân chưa? Cứ theo cách biểu diễn của hắn để diễn ta là OK" Lâm Tịch gỡ tai nghe xuống, vừa dùng bút máy sữa chữa trên bản nhạc, vừa nói với Nhiễm Đông Dạ.

"Vâng, thầy Lâm. Cảm ơn thầy, lần sau em sẽ chú ý". Nhiễm Đông Dạ khiêm tốn mà tiếp nhận đề nghị của Lâm Tịch. Cũng lấy thiết bị thu âm xuống, đi tới cạnh góc chỗ thu âm rót hail y nước, một ly đặt ở trước bàn làm việc của Lâm Tịch, mình uống một ly khác. Hát lâu như vậy, cổ họng cũng thấy hơi khô.

"Đã quen lâu như vậy, còn khách khí thế làm gì? Được rồi, ca từ viết cho cô và Diệp Thu đã sắp hoàn thành. Đợi tới lần sau tôi cho cô xem bản thảo. Diệp Thu đâu? Lần này không đi cùng cô tới Hồng Kong sao? " Lâm Tịch nhìn Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.

Thế giới này chính là kỳ diệu như thế, ai cũng không có cách gì tin nổi, một nam nhân thích nam nhân, nhưng lại thành thạo diễn dịch tình cảm của con gái.

" Thật sao? Thất tốt quá. Rất mong đợi tác phẩm của thầy Lâm đó. Diệp Thu à, hắn đã ở Hồng Kong rồi, chỉ là mấy ngày nay có thể hơi bận. Đợi tới khi hắn có thời gian, bảo hắn mời thầy Lâm ăn cơm". Nhiễm Đông Dạ cười khanh khách. Chuyện Lâm Tịch tự mình viết lời cho mình và Diệp Thu để kỷ niệm tình yêu của mình, khiếm tâm tình Nhiễm Đông Dạ cực kỳ phấn khởi vui vẻ như một đứa bé.

" Ừ. Công việc là số một. Được rồi, hôm nay tới đây đi. Tôi còn có một bữa tiệc, có muốn đi cùng không? Giới thiệu mấy người bạn cho cô biết". Lâm Tịch vừa cười vừa nói.

Nhiễm Đông Dạ suy nghĩ một chút, nói: "Thôi thầy Lâm ạ, em cũng có chút chuyện phải làm".

Sau khi tạm biệt Lâm Tịch ở bãi đỗ xe, Nhiễm Đông Dạ liền đi tới ven đường, một chiếc xe màu đen rất nhanh liền dừng trước mặt nàng.

Ngồi ở vị trí lái không ngờ là một lão già đầu bạc trắng, mặc trang phục màu xám, hai tay gầy gò giống như trảo ưng giữ tay lái. Cũng may khí chất xe này cực kỳ cao quý, nếu không tổ hợp như vậy thật sự là có chút chẳng ra gì cả.

"A Bá. Cực khổ cho bác rồi". Nhiễm Đông Dạ mỉm cười chào hỏi lão bá lái xe. Cũng không biết gia tộc Tây Môn làm cái quỷ gì, không ngờ lại phai một lão bá tới lái xe cho nàng. Điều này khiến trong lòng Nhiễm Đông Dạ đầy cảm giác chịu tội.

Gia tộc lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả tài xế trẻ cũng không tìm ra?

"Nhiễm tiểu thư, mời lên xe". Lão bá rất thích sự khiêm tốn lễ phép của Nhiễm Đông Dạ.

Hơn nữa sự áy náy trên mặt nàng càng không thể thoát khỏi ánh mắt lão già. Bây giờ có rất ít thanh niên tốt như vậy.

Thấy lão bá muốn chủ động đi xuống mở cửa xe giúp Nhiễm Đông Dạ. Nhiễm Đông Dạ vội đi tới một bước, nói: "A bá. Cháu tự mình mở là được rồi. Bác không nên khách khí. Đã làm phiền bác".

"Không sao. Lão già rồi, đi ra ngoài hoạt động tay chân chút cũng là một chuyện tốt". Lão bá nhìn Diễm Đông Dạ từ ái từ kính chiếu hậu, cười nói với nàng.

"Nếu mình có một cháu gái như vậy thì thật tốt". Trong lòng lão bá cảm thán nói. Đúng là đáng tiếc. Bọn họ đã sớm mất.

"Lão bá, tiếng Trung của bác nói vô cùng chuẩn. Là người nội địa sao? " Nhiễm Đông Dạ cũng rất thích ông bác làm tài xế cho nàng này, biết rõ người già đều sợ tịch mịch, cho nên cũng chủ động bắt vài chuyện với lão.

"Ừ, tới Hồng Kong gần vài chục năm rồi, thật đúng là muốn về xem một chút". Lão bá cảm thán nói.

"Lão bá, nếu có thời gian, nhất định phải về xem một chút nha. Nội địa thay đổi rất lớn, bác nhất định sẽ giật mình. Nếu bác đi Yến Kinh, cháu mời bác đi ăn vịt nướng".

"Nhất định đi. Nhất định đi". Lão già nghe được lời mời của Nhiễm Đông Dạ, liền kích động mà đáp ứng. Tâm cảnh như mặt hồ phẳng lặng làm sao cũng không bình tĩnh được.

Lá rụng về cội, người sắp chết đều muốn trở lại nơi sinh ra và trưởng thành nhìn thử một chút. Còn có một cháu gái đáng yêu như thế mời. Mình lại có lý do gì mà không động tâm chứ?

Vốn là cực kỳ hận chỗ đó, trận đại nạn kia, khiến cho vợ mất, thành người cô đơn. Nhưng theo tuổi ngày càng tăng, sự thù hận từ từ biến mất, trong lòng lại quyến luyến vô hạn với chỗ đó.

Một già một trẻ nói chuyện vui vẻ, giống như căn bản không hề phát hiện nguy hiểm phía sau.

Phía sau có một chiếc xem tải Jetta màu trắn đi theo, người đàn ông trong xe nhìn chằm chằm, theo sự di chuyển của chiếc xe phía trước mà đi chuyển theo sát.

La Minh Dương nhìn thoáng qua Kerry đang lau chùi súng lục màu đen trong tay, nói: "Kerry, không cần gấp, trong thành phố không tiện động thủ. Bọn họ nhất định là về vịnh nước sâu, tí nữa lúc xe chuyển tới đường lớn vùng duyên hải, tôi lái xe nhanh để chặn phía trước bọn họ. Anh và hai người anh em kia xuống xe cướp người".

"Tôi biết rồi". Kerry dùng tiếng Anh nói. Gã là thành viên Mafia Mỹ, lần này theo gia tộc kia tới đây khai thác thị trường Macao. Làm chuyện như vậy, thật sự không có chút tính khiêu chiến nào.

Phía sau xe còn có hai nam nhân ngoại quốc mặc vest đen, thân hình cao lớn, ánh mắt lạnh lùng, vừa nhìn giống như là người được huấn luyện chuyên nghiệp.

La Minh Dương đối với lần bắt cóc này của mình rất có lòng tin, lúc bọn họ tới đã dùng một chiếc xe khác theo sát Nhiễm Đông Dạ. Một cô gái yếu ớt, một lão già tuổi đã hơn thất tuần, không có lý do gì để thất bại.

"hắc hắc, vận khí lần này thất đúng là tốt". La Minh Dương nhịn không được nhếch môi nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Xem một người có tiền hay không, đại để có mấy loại phương thức trở lên. Xe, nhà ở và mặt mũi.

Phú hào bây giờ không giống trước kia, phú hào trước kia lấy việc mua nhà nhỏ ở khu vực phồn hoa nhất làm tiêu chuẩn. Nhưng phú hào bây giờ lại mua biệt thự ở vùng ngoại thành gần biển làm tiêu chuẩn.

Xe của Nhiễm Đông Dạ muốn đi vịnh nước sâu, tất nhiên phải đi tới đường lớn vùng duyên hải. Phần lớn đi đường lớn vùng duyên hải đều là người giàu, mà người giàu ở nước Trung Quốc lại chiếm tỷ lệ chưa tới năm phần trăm. Cho nên, dòng xe cộ ở đường lớn vùng duyên hải cực kỳ thưa thớt. Có đôi khi hai ba phút cũng không thấy chiếc xe nào đi ngang qua.

"Lão bá, xe tải phía sau hình như luôn đi theo chúng ta". Nhiễm Đông Dạ quay đầu nhìn thoáng qua phí sau một cái, lo lắng nói .

"Không sao, không có việc gì". Lão nhân gia cười ha hả nói.

Nhiễm Đông Dạ không yên lòng mà quay đầu lại nhìn lần nữa, nói: " Lão bá, chúng ta có cần chạy nhanh chút không? ".

"Ha ha, không đáng ngại. Ở ban ngày ban mặt, không ai dám hành hung ở loại địa phương này đâu". Lão nhân gia vẫn bộ dạng hờ hững nói.

Mặc dù lo lắng trong lòng, nhưng cũng không thể ra lệnh cưỡng chế bác tài chạy nhanh hơn một chút. Với lão nhân gia này, Nhiễm Đông Dạ cũng không đối đãi với lão giống như hạ nhân, mà vẫn giữ sự tôn trọng đầy đủ.

"Hy vọng không sao" Nhiễm Đông Dạ ngồi ở trên ghế phía sau, âm thầm cầu nguyện nói.

La Minh Dương từ kính chiếu hậu thấy không có xe đuổi theo, dùng tiếng anh nói với mọi người: "Mọi người chú ý, chuẩn bị rat ay".

Nói xong, gã đã giẫm ga mạnh, xe tải này giống như ăn xuân dược, phóng nhanh lên phía trước xe Nhiễm Đông Dạ.

Két !

La Minh Dương sau khi lái xe chạy tới trước mặt xe đường dài, đánh mạnh tay lái, nghiêng xe chắn ngang giữa đường. Xe đường dài hiển nhiên không hề dự liệu được có biến cố như vậy, lão tài xế kia thất kinh mà phanh xe gấp, tránh để xe mình đâm vào xe tải.

Rầm!

Kerry kéo mạnh cửa xe tải ra, hai người từ Mỹ tới cùng hợp tác với gãm giơ súng lao về phía xe đường dài.

Kerry dùng súng chỉ vào lão tài xế, ý bảo lão nhanh mở cửa xe.

Lão tài xế lộ vẻ hoảng sợ, đưa tay run rẩy mở cửa xe.

"Lão bá không nên mở cửa. Xe này có thể chống đạn, bọn họ không vào được. Chúng ta mau lùi lại". Nhiễm Đông Dạ xuất thân nhà quân nhân, lại đi theo Diệp Thu trải qua không ít trường hợp như vậy, ngay lúc này vẫn trấn định, ở phía sau hét loo71n.

Đáng tiếc, đã muộn. Lão nhân mới vừa rồi trò chuyện vui vẻ với nàng giống như bị khủng bố tới cực điểm, căn bản không hề nghe Diễm Đông Dạ, kéo mở cửa x era.

"Két pằng! " Một tiếng vang trong trẻo truyền tới, cửa xe đã bị lão già từ bên trong mở ra.

"Xuống xe" Kerry dùng súng chỉ vào lão tài xế, ý bảo lão xuống xe. Hai đồng bọn của gã định đi tới mở cửa xe phía sau. Mụ tiêu chủ yếu của bọn chúng chính là trói Nhiễm Đông Dạ Đi.

Phành!

Lão nhân gia đang run rẩy thân thể kia đột nhiên ra cước, một cước đã vào cửa xe mở hờ kia. Cửa xe bị cú đá này, đập mạnh lên đầu gối của Kerry đứng ở sau cửa xe định đi vào kéo người.

Răng rắc!

Trên đùi Kerry truyền đến tiếng xương gãy, đầu gối hai chân không ngờ vì lực va chạm này làm gãy nát. Mà một cước lão già đá vào cửa xe, lại lõm vào một khối lớn, cho thấy một dấu chân rõ ràng.

"A! " Cảm giác đau đớn ập tới, Kerry gào lớn.

Nhưng, rất nhanh, thanh âm của gã liền ngưng bặt.

Lão già tốc độ nhanh chóng mà nhảy ra, một chưởng bổ trên cổ Kerry, sau đó, Kerry liền bùm một tiếng ngã trên đất, không còn chút giãy dụa.

Lúc bổ lên cổ Kerry, lão già liền lấy súng lục trong tay Kerry sắp sửa rơi xuống,

Bắn liên tiếp hai người kia, hai người kia vẻ mặt vẫn còn ngay ra, chưa kịp phản ứng đã bị lão bắn chết. Mỗi một phát đều ngay giữa mi tâm, không lãng phí chút đạn nào.

Liên tiếp những động tác này chỉ có ba giây, lão nhân già nua kia liền hoàn thành hết. Nhanh thật không ngờ.

Nhiễm Đông Dạ mãi cho tới lúc này mới phát hiện, nguy hiểm tới rất nhanh, đi cũng vô cùng nhanh. Bọn họ đã an toàn.

La Minh Dương rốt cuộc cũng phản ứng, lúc lão giơ súng lên nhắm vào mình, vội giẫm ga, xe tải giống như một con chó điên mắt bị mù, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy như điên về phía trước.

Sauk hi chạy đi thật xa, gã mới có thời gian hít một ngụm không khí.

Cảm giác này, sao giống như nằm mơ vậy chứ?

Động tác lão già kia quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến gã nghĩ tất cả chuyện này đều không chân thật.

Ba sát thủ Mafia mình mang tới, cứ như vậy tiêu tùng sao?

Trái tim La Minh Dương đập thình thích, run rẩy mà từ trước đài lái xe cầm điện thoại, sau khi bấm số, nói: "Nhiệm vụ thất bại. Chạy mau".

Nói xong câu đó, giống như đã rút hết tất cả khí lực của gã, hai tay nắm lấy tay lái vô lực, chỉ biết không ngừng tăng tốc, nhanh hơn nữa.

Lão nhân nhìn xe tải đi xa, cũng không tiếp tục truy kích.

Với phong cách của lão, tất nhiên phải đuổi tận giết tuyệt, một tên cũng không để lại.

Nhưng nếu thiếu gia dặn dò như vậy, thế thì thả một con đường cho gã là được rồi.

"Nhưng, đối thủ cũng thật sự quá yếu. Những thằng nhãi khác cũng có thể dễ dàng giải quyết, vì sao tìm tới mình nhỉ? " Lão nhân có chút khó hiểu.

Có điều, nghĩ tới nhiệm vụ lần này có thể quen một cô bé đáng yêu, trong lòng lão già lại vui vẻ. Ở ngay lúc này, có thể hưởng thụ quan hệ tình thân một phen, dù chỉ có một ngày, chết cũng không tiếc.

Vứt súng trong tay xuống đất, từ trong túi lấy ra khăn tay lau lau hai tay, kéo cửa xe liền thấy đôi mắt tròn nhìn trừng trừng, vội nói với Nhiễm Đông Dạ đang kinh ngạc nhìn mình: "Nhiễm tiểu thư, cô không sao chứ? "

Nhiễm Đông Dạ không ngờ ông cụ hòa ái dễ gần lúc nãy giết người, lại gọn gàng linh hoạt.

Nàng thậm chí còn chưa kịp nhìn, ba hung thủ dùng súng đã bị lão giải quyết hết.

Lúc Diệp Thu nhận được điện thoại của Tây Môn Hướng Đông, hắn đang cùng ba cô gái đứng ở cửa ra vào công viên Disney Land xếp hàng mua phiếu.

"Đông Nhi không sao chứ? " Đây là vấn đề Diệp Thu quan tâm nhất.

Bọn họ đã sớm biết sẽ không buông tha ý niệm trả thù trong đầu.

Người chính là như vậy, nếu gã không có người bạn gái của lão đại lão hắc bang nào, có lẽ gã chỉ có thể lựa chọn yên lặng nhân nhịn. Nhưng sau khi gã có thực lực như vậy, tâm cảnh của gã sẽ không thể nào bình tĩnh trở lại.

Chỗ làm sai của Cora là gã tiếp xúc với phần tử hắc bang từ Macao tới, toàn bộ đều ở trong giám thị của Tây Môn Hướng Đông.

Mặc dù biết những người kia chỉ là phần từ hắc bang bình thường, có lẽ bọn họ có thể khó phân thắng bại với Hà gia, nhưng ở trước mặt một số cao thủ thực lực trác tuyệt, giết bọn họ đơn giản như thái thức ăn mà thôi.

Nhưng Diệp Thu vì sự an toàn của Nhiễm Đông Dạ, vẫn cố chấp mà yêu cầu Tây Môn Hướng Đông lấy ra chút tiền vốn. Cho dù thế nào, phải cố gắng bảo vệ nàng không chút thương tổn nào.

Để cho một tên còn sống chạy thoát, cũng là một bước trong kế hoạch của bọn hắn. Kế tiếp, nhất định là Cora sau khi nhận được tin sẽ trốn sang Macao, báo thù cho Nhiễm Đông Dạ, cũng là cơ hội mình và gia tộc Tây Môn tràn vào Macao.

Cora, là một quân cờ rất quan trọng. Cho dù gã có được sự tán thành của gia tộc Welto không, nhưng bởi vì tiểu công chúa Zileah của gia tộc Welto tham dự chuyện này, gia tộc Welto liền không khỏi liên quan.

Bọn họ cũng là đối tượng chủ yếu Diệp Thu trả thù.

"Bình yên vô sự. nhưng có thể sẽ chịu một chút kinh sợ". Tây Môn Hướng Đông vừa cười vừa nói. Gã tin tưởng thực lực người mình phái dùng.

"Vậy thì tốt. Chuyện tiếp theo, đành trông vào anh". Diệp Thu vừa cười vừa nói. "Tôi ở Hồng Kong còn có chút chuyện phải xử lý, tôi đã phải người lẻn vào Macao trước. Sau khi người của anh qua, có thể tụ họp với bọn họ".

Vì thị trường cá độ ở Macao, Diệp Thu tạm thời sai Phí Tường đi MaCao. Đồng thời còn có ba trăm tinh anh do hai phe Nhân Trung Long Phượng cùng Phí Tường và Trương Thắng liên hợp điều động đi. Những người này bắt đầu từ kế hoạch Diệp Thu lập ra hai ngày trước, liền không phân biệt ngày đêm mà từng nhóm tiềm nhập MaCao.

"Tây Môn Đình sẽ dẫn hai trăm tinh anh nhà Tây Môn tôi đi Ma cao xử lý chuyện này". Tây Môn Hướng Đông vừa cười vừa nói, có cảm giác vui sướng bày mưu nghĩ kế, quyết thắng nghìn dặm.

Cúp điện thoại, Diệp Thu nhìn ba cô gái bên cạnh, buồn rầu nói: "Bảo các nàng mặc bình thường một chút, các nàng không nghe. Bây giờ thì tốt rồi, cũng không biết tới đây ngắm cảnh hay là tới đây cho người khác thưởng thức".

Lâm Bảo Nhi mặc trang phụ công chúa màu trắng, giống như một thiên thần tuyết xấu hổ nói: "Người ta cũng không muốn mà. Nhưng, người ta vốn đã xinh đẹp rồi".

Đường Quả và Tây Môn Thiền Ngữ vốn chính là người đẹp hiếm thấy, bởi vì cùng Diệp Thu ra cửa, lại cố ý chạy vào phòng thay trang phục một phen. Đều là thanh xuân tươi mát, vóc người lại cao ráo gợi cảm. Trong thời gian xếp hàng mua phiếu này, chỗ bọn họ đứng thành sự chú ý của mọi người.

Khiến Diệp Thu buồn bực chính là, còn có người cầm máy ảnh hướng về phía bọn họ chụp lia lịa. Mà khiến Diệp Thu tức giận chính là, lúc bọn họ chụp ảnh còn cố ý nghiêng máy, cố ý bỏ sót Diệp Thu đứng cạnh ba người đẹp.

Mua bốn tờ vé vào cửa, DIệp Thu kéo ba cô gái đi vội vào trong chỗ vui chơi. Lúc này mới thoát khỏi ánh mắt trên ghẹo của những người kia.

Sự rời đi của ba người đẹp, khiến đám người tiếp tục xếp hàng đều cùng thở dài, trong lòng không ngừng nguyền rủa tên nhãi độc chiếm ba đóa hoa tươi thì một cảnh càng thêm tinh lệ xuất hiện.

Một cô gái ngoại quốc mắt biếc, gương mặt tinh xỏa như thiên sứ chậm rãi đi lướt qua mặt bọn họ.

Phía dưới cô gái mặc là một cái quần mỏng màu đen, trên đùi khêu gợi bị tất đen hơn mờ có hoa văn xếp bất quy tắc che lấp như ẩn như hiện. Giầy cao gót nhỏ màu bạc có khảm trang sức mang trên chân khiến cho nam nhân ở hiện trường ngứa ngáy toàn thân.

Gót giầy kia, sợ là chừng mười phân. Bọn họ rất muốn quỳ xuống, hôn nhẹ đôi chân nhỏ nhắn cảu cô gái xinh đẹp này.

Trên người là một bộ áo bó sát người màu đen, chỗ khóa kéo lộ ra một bầu ngực trắng noãn căng tròn. Khe giữa thâm thúy, liếc một cái không thấy đầu càng sâu xuống, giống như bị cao thủ võ lâm chém mạnh một đao vậy.

Bên ngoài khoác một cái áo gió màu tím rộng thùng thình, càng khiến cô gái tăng thêm một phần cảm giác thần bí.

Cô gái không xếp hàng mua phiếu, mà từ trong túi móc ra vé vào cửa đã sớm chuẩn bị, theo sau lưng Diệp Thu, đi tới chỗ cửa kiểm vé.

Sauk hi vào công viên Disney Land, nàng cũng không đi theo sau lưng đoàn người Diệp Thu, mà đi về phía trước. Với sự nhạy cảm của Diệp Thu, hắn nhất định sẽ phát hiện có người theo dõi.

"Diệp Thu, chúng ta tí nữa gặp lại". Cô gái dùng tiếng Pháp rất dễ nghe nói.

Cô gái nhìn bóng lưng Diệp Thu thản nhiên cười khẽ, giống như một đóa Mạn Lan nở rộ. Ưu nhã cao quý đến tận xương, giống như công chúa tới từ hoàng thất Châu Âu, khiến lòng người cảm giác sung bái. Người xung quanh may mắn thấy nàng mỉm cười, đều có loại cảm giác mắt hoa trong nháy mắt.

Xoay người, đi tới phía đông chỗ vui chơi.

Phía đông, là mục hang mỏ hoang của chỗ vui chơi. Bên trong có tàu lượn, là hạng mục cần phải chơi của du khách khi vào chỗ vui chơi này.

Theo dõi tốt nhất, chính là chờ con mồi chui đầu vô lưới.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất