Bên này xảy ra sự cố khiến cho người khác chú ý, vây lại xem ngày càng nhiều, chỉ trỏ về phía Diệp Thu đang ngồi xổm giúp cô bé chửa bệnh.
Thấy Diệp Thu cứ lấy tay rà qua rà lại trên thân cô bé, cũng không gọi bác sĩ, đều có chút tò mò.
Mộ cô gái ngoại quốc nhìn Diệp Thu, dùng tiếng Anh nói với chồng đứng bên cạnh nàng: "Hắn đang làm gì vậy? Sao không nhanh tìm bác sĩ? Hắn nghĩ như vậy có thể chữa bệnh sao? "
Lâm Bảo Nhi nghe xong, rất không hài lòng: "Ông xã tôi chính là bác sĩ. Vì sao không thể cứu người chứ? Hắn còn có thể khiến ngực người ta lớn lên đó. Cô có muốn hắn giúp không? "
Cô gái ngoại quốc thấy cô gái đáng yêu nói người đàn ông kia là chồng của mình, cũng thấy mình không nên nghi ngờ người khác, xấu hổ cười cười với Lâm Bảo Nhi, nói tiếng xin lỗi. Nàng cũng không nghe ra ác ý ác độc trong lời Lâm Bảo Nhi nói để Diệp Thu làm ngực nàng lớn lên. Thậm chí còn nghĩ có phải nếu người đàn ông kia cứu được đứa bé, có phải là nên tìm ông xã nàng để giúp ngực lớn thêm không. Dù sao, so với con gái phương Tây, vòng ngực của con gái Châu Á cũng không chiếm ưu thế. Mà cô bé trước mặt này thoạt nhìn cũng mới mười mấy tuổi, mà bộ ngực đã đồ sộ như vậy. Nhất định là công lao của ông xã nàng.
Khu du lịch cũng có thiết bị cứu hộ khẩn cấp đầy đủ, nhưng mà nhân viên công tác lại tương đối cẩn thận.
Bọn họ không dám di động người bệnh dễ dàng, đợi nhân viên y tá bệnh viện lái xe tới. Mãi cho tới lúc này, mới thấy có một chiếc xe nhỏ có dấu chữ thập đỏ lái về phía bên này.
Diệp Thu sau khi xoa bóp cho cô bé, nói với mẹ cô bé: "Không cần lo lắng. Con gái của chị đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, cùng đi với bọn họ, kiểm tra trong bệnh viện một phen cũng tốt. Sau này, cố gắng đừng để bé chơi trò chơi có tính kích thích nữa. Vô cùng nguy hiểm".
"Cảm ơn. Cảm ơn". Người phụ nữ lau nước mắt, luôn miệng nói cảm ơn: "Khi đó tôi cũng do dự mà không để nó chơi, nhưng nó vẫn cứ ồn ào, đồng đành đồng ý. Tưởng rằng chơi một lần thì không có việc gì. Ai biết sẽ thành như vậy…con bé vì sao vẫn chưa tỉnh chứ? ".
Diệp Thu nhận thân thể cô bé từ trong lòng mẹ của nàng sau đó vươn bàn tay ra, ấn mạnh một cái ở phía sau lưng nàng, cô bé liền tỉnh lại yếu ớt.
"Mẹ, con muốn uống nước". Cô bé tỉnh lại nhìn mẹ một cái, cảm thấy miệng có chút khát, lên tiếng nói.
"A. Con gái. Con đã tỉnh. Con gái". Người phụ nữ ôm thân thể cô bé, rơi lệ đầy mặt.
Thấy cô bé thật sự đã tỉnh, đám người đều ồ lên nhìn Diệp Thu đầy vẻ sung bái. Hơn nữa còn vỗ tay. Nhân viên công tác của bệnh viện cũng đi tới cảm ơn Diệp Thu, Diệp Thu nói mấy câu khách khí với bọn họ.
Lại dặn dò người mẹ trẻ mấy câu, bảo không nên mua coca cho con gái. Thứ kia cũng có chứa chất kích thích, mặc dù nhỏ nhưng cũng có hại với tim trẻ em. Lúc này mới dẫn ba cô gái rời đi.
Lâm Bảo Nhi chủ động chạy lên ôm cánh tay Diệp Thu, tựa khuôn mặt nhỏ nhắn lên người hắn, hận không thể nói cho mọi người biết, Diệp Thu chính là vị hôn phu của nàng. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Chuyện mặt mày rạng rỡ như vậy, sao cũng không thể thiếu Lâm Bảo Nhi nàng. Đường Quả rất có tự tin với y thuật của Diệp Thu. Sau khi thấy bọn họ đi thật xa rồi, người phía sau còn vỗ tay theo bóng lưng của bọn họ, trong lòng cũng tự hào lây.
Tây Môn Thiền Ngữ hôm nay lại hiểu Diệp Thu thêm một chút. Không ngờ hắn cón có y thuật cao minh như vậy. Loại cảm giác này vô cùng giỏi được mọi người ca ngợi và khích lệ này khiến nàng có loại xúc động muốn hát lên.
Nhưng nhớ tới bên cạnh Diệp Thu đã có ba người đẹp tuyệt sắc xoay xung quanh. Vẻ mặt Tây Môn Thiền Ngữ lại ảm đạm, đại tiểu thư luôn con nam nhân không ra gì, thậm chí không có tự tin với mị lực của mình.
Ra khỏi công viên Disneyland, lúc này mới cảm thấy đói bụng. Đi đường xa như vậy, thật sự là một chuyện tiêu hao thể lực.
Xung quang cũng không tìm được thứ gì ăn ngon. Hơn nữa Diệp Thu thật sự không muốn dẫn ba người đẹp tuyệt sác dạo phố. Loại cảm giác bị người ta vây xem này thật khiến người khác rất buồn bực. Vì vậy liền tìm một cái cớ dẫn ba cô gái trở về.
Để Tây Môn Thiền Ngữ dẫn Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đi ăn cái gì đó trước, Diệp Thu cũng không đi về phía hậu viên ăn chút gì cả.
Hôm nay để Nhiễm Đông Dạ bị kinh sợ như vậy, dù thế nào mình cũng phải tới an ủi một phen trước mới được.
Lúc Diệp Thu đi qua thì Nhiễm Đông Dạ đang nói chuyện. Thấy Diệp Thu đẩy cửa đi vào, vui vẻ đi tới nắm tay Diệp Thu bảo hắn ngồi ở trên giường. Bản thân củng ngồi xuống cạnh hắn, nói với Diệp Thu: "Chị của em gọi, chờ một lát".
Nhiễm Tinh Thần ở điện thoại bên kia nghe thấy lời em gái, nói: "Có phải tên dê xồm kia tới không? Con bé ngốc. Đừng để hắn chiếm tiện nghi".
Nhiễm Đông Dạ cười khổ với Diệp Thu, nghĩ thầm, em đã không còn cái gì có thể cho hắn chiếm.
Bởi vì Diệp Thu đến, cuộc nói chuyện giữa hai chị em rất nhanh liền kết thúc.
Nhiễm Đông Dạ ném di động lên giường, sau đó cầm tay Diệp Thu nói: "Chị nói, Cam Triều đồng ý bán Mạch Hòa cho chị ấy. Thông qua lần thu mua này, thực lực Hoa Thanh lại tăn một bậc. Quy mô nghệ sĩ ký hợp đồng đã không thua kèm gì những công ty giải trí có tiếng lâu đời kia. Khi nào có thể xuất ra một nhân vật như Thiên Vương, Thiên Hậu. Hoa Thanh liền chính thức trở thanh lá bài chủ chốt của công ty giải trí".
Diệp Thu nhìn Diễm Đông Dạ xót xa, đã bị kinh hãi như vậy, lại còn không chủ động tố khổ và kể ủy khuất với mình. Nếu là Lâm Bảo Nhi, chỉ sợ đã sớm ôm mình khóc sướt mướt nói: "Diệp Thu, em không thể không có anh…".
"Mạch Hòa làm ra chuyện như vậy, Cam Triều làm sao có thể cự tuyệt thu mua của chị em chứ? " Diệp Thu cười phân tích. "Anh thấy, người có thể ở Hoa Thanh Đại Lương, không phải Đông Nhi chúng ta thì còn là ai nữa".
"Anh tin tưởng em như vậy à". Con ngươi xin đẹp của Nhiễm Đông Dạ sáng quắc mà nhìn chằm chằm Diệp Thu. Thâm tình trong mắt đều có thể ngưng tụ thành thể rắn.
"Không tin cô gái của mình thì phải tin ai chứ? " Diệp Thu ôm người Nhiễm Đông Dạ vào lòng, cưng chiều nói: "Không bị thương chứ? "
"Ừ. Không có". Nhiễm Đông Dạ ngoan ngoãn mà nằm trong lòng Diệp Thu, cũng không giãy dụa nhăn nhó. Mặc dù ở Hồng Kong ngày nào cũng ở chung với Diệp Thu sớm chiều, nhưng rất ít có thể có cơ hội ôm nhau một mình như vậy.
Nàng rất quyến luyến cảm giác như thế, cũng rất quý trọng mỗi phút mỗi giây ở cùng với Diệp Thu.
Diệp Thu đưa tay ôm eo Nhiễm Đông Dạ, ép thân thể mềm mại lung linh của nàng vào lòng mình hơn, nói: "Đông Nhi, có một việc anh vẫn phải nói cho em biết, nhưng sợ em hiểu lầm".
Nhiễm Đông Dạ vùi đầu trong lòng Diệp Thu để mặc hắn vuốt ve mình, hận không thể cứ ôm vậy cả đời không tách ra, thỏ thẻ nói: "Em tin anh".
Diệp Thu đánh một cái lên cặp mông vểnh cao đầy đặn của Nhiễm Đông Dạ, vừa cười vừa nói: "Anh còn chưa nói chuyện gì mà, sao em đã tin anh? ".
"Vì anh là người đàn ông mà Nhiễm Đông Dạ em chọn". Nhiễm Đông Dạ vừa cười khanh khách vừa nói.
Lại sờ mông tức giận nói: "Anh ra tay nặng như vậy, em cũng phải đánh anh một cái mới được".
Nói xong liền nhào vào***Diệp Thu cắn một cái.
"Em không phải nói đánh một cái sao? " Diệp Thu đau kêu thành tiếng, oán giận nàng chơi xấu.
"Chẳng lẽ anh không biết con gái có quyền có thể tùy lúc thay đổi ý nghĩ sao? " Nhiễm Đông Dạ cười ha hả nói, cũng thấy mình cắn mạnh quá lại duổi bàn tay nhỏ bé ra xoa mông giúp Diệp Thu, đụng tới thịt của Diệp Thu, liền cảm thấy ngứa răng, hận không thể cắn một miếng thịt của hắn xuống.
Hai người sau khi trêu đùa một phen, Diệp Thu nhìn Nhiễm Đông Dạ, áy náy nói: "Thật ra, anh biết hôm nay sẽ có người tới bắt cóc, nhưng vì kế hoạch của anh, anh không thể nói trước cho em biết".
"Em biết". Nhiễm Đông Dạ gật đầu nói.
"Em biết chuyện này? " Diệp Thu ngạc nhiên, không ngờ Nhiễm Đông Dạ lại thông minh như vậy, hẳn là đã nghĩ tới phân mèo trong chuyện này.
"Trước đó thì không biết. Sau đó mới biết". Nhiễm Đông Dạ gật đầu. Nàng là sau khi về số 3 vịnh nước sâu, sàn lọc từ đầu tới cuối chuyện, mới đưa ra kết luận này.
"Có thấy anh rất ích kỷ không? " Diệp Thu nhìn Nhiễm Đông Dạ đột nhiên khuôn mặt mất mát, thấp thỏm hỏi.
Nhiễm Đông Dạ lắc đầu, nhìn vào mắt Diệp Thu, nói: "Đổi tài xế, có phải là anh yêu cầu không? " Diệp Thu gật đầu.
"Vậy không rõ rồi sao? Em thấy anh quan tâm đến an toàn của em, như vậy em liền thỏa mãn. Em không ngại vì anh làm chút chuyện. Nếu lần này cũng tính, trong lòng em sẽ rất vui vẻ". Nhiễm Đông Dạ nở nụ cười dịu dàng nói, hàm răng trắng tinh, cười tươi như hoa nở.
Trong lòng Diệp Thu rất cảm động, ôm chặt người Nhiễm Đông Dạ nói: "Thật ra còn một việc muốn thẳng thắn với em".
"Còn nữa? " Nhiễm Đông Dạ trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, dùng động tác đưa tay véo mặt Diệp Thu giống như đại thiếu gia bất lương thời xưa ra cửa lúc đùa giỡn với con gái nhà người ta, nhìn vào mắt hắn, hỏi: "Sao có nhiều chuyện gạt em vậy? Anh rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm? "
"Chỉ một chuyện. Một chuyện cuối cùng. Lần này thật là không có". Diệp Thu xấu hổ nói.
Đông Dạ véo mặt Diệp Thu không buông, lên tiếng hỏi.
"Biết Yến Kỷ Đao không? " Diệp Thu hỏi.
"Biết. Hắn là vị hôn phu của Song Hoài. Em sao lại không biết chứ? " Nhiễm Đông Dạ ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Thu, trong lòng có dự cảm xấu hiện lên.
"Mấy ngày trước, hắn đã chết, bị anh giết". Diệp Thu nhỏ giọng nói.
Trong lòng Nhiễm Đông Dạ chấn động, vẻ mặt hơi ngây ra trong nháy mắt.
Trong lòng Diệp Thu hơi trầm xuống, có chút hối hận mình đã thẳng thắn quá.
Triệu Song Hoài là bạn tốt nhất của nàng. Hơn nữa bây giờ torng bụng còn có thai. Mình giết chết chồng của một cô gái và cha của một đứa nhỏ. Hai người kia lại là người Đông Nghi rất quan tâm, không phải khiến nàng khổ sở sao?
"Hắn không phải là muốn giết anh chứ? " Nhiễm Đông Dạ nhìn Diệp Thu, đôi mắt như sao. Thấy ánh mắt thuần khiết như vậy của nàng, Diệp Thu đột nhiên nhớ tới người chị Nhiễm Tinh Thần của nàng.
Không thể không thừa nhận, hai chị em nàng đều có đôi mắt khiến người ta hâm mộ.
Diệp Thu gật đầu. Nếu lúc ấy không phải vì đối phó huấn luyện viên, có lẽ, mình cũng sẽ xem xét trước hết để Yến Kỷ Đạo còn sống.
"Em biết nếu như vậy, Song Hoài nhất định rất khó vượt qua, bé cưng cũng sẽ vô cùng đáng thương…nhưng, cho dù loại chuyện này không xảy ra, em vẫn hy vọng, là anh tới đây nói thẳng với em, chứ không phải em phải khóc vì thân thể anh tổn thương". Nhiễm Đông Dạ ôm chặt Diệp Thu, nói: "Vậy có phải quá ích kỷ không? "