Sự sảng khoái của Hà Hồng trực tiệp vượt quá dự liệu của Diệp Thu, mặc dù Tây Môn Hướng Đông từ quan hệ với gã trước đó cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Hai người sau khi liếc mắt nhìn nhau, Diệp Thu dùng ánh mắt ý bảo Tây Môn Hướng Đông nói. Dù sao, mình vẫn thuộc người từ bên ngoài tới, hơn nữa Hà Hồng và gia tộc Tây Môn có buôn bán qua lại, lời nói của gã cũng càng khiến Đổ Vương tin một chút.
Trước khi mình còn chưa chính thức gia nhập sòng bạc Macao, Diệp Thu cũng không muốn biểu hiện quá dọa người, vậy chỉ khiến cho người khác cảnh giá và địch ý hơn thôi.
Mặc dù Hà Hồng lớn tuổi, nhưng sòng bạc do gã chủ đạo vẫn chiếm cứ lấy địa chủ sòng bạc cá độ MaCao như cũ.
Tây Môn Hướng Đông gật đầu với gã, xoay người nhìn về phía Hà Hồng, nói: "Đương nhiên, địa bàn người Trung Quốc, tất nhiên nên do người Trung Quốc làm chủ. Để một đám người ngoại quốc chạy tới tác oai tác quái còn ra chuyện gì nữa? Gia tộc Welto có thể được ưa thích ở Las Vegas, cũng không nhất định là có thể hoành hành không sợ vào Macao".
Chỉ chỉ Diệp Thu, nói: "Một người bạn của Diệp thiếu gia, đã bị con gái Zileah của Congo bắt cóc đe dọa, bọn cháu cũng đang nghĩ tới hai ngày này tới cửa bái phỏng, tìm gia tộc Welto đòi một lời giải thích. Nếu bọn họ thật sự quá ngang ngược, bọn cháu cũng chỉ có thể lấy thủ đoạn của họ để giải quyết vấn đề".
Tây Môn Hướng Đông vẫn duy trì sự cung kính của vẫn bối, nói chuyện cũng tương đối nhẹ nhàng. Nhưng, Hà Hồng vẫn có thể nghe rõ ý trong lời nói của gã.
Bọn họ với việc xâm nhập sòng bạc Macao là tình thế bắt buộc, thậm chí đã bày bố cục tốt, khiến con gái Congo sủng ái nhất cũng vào tròng. Hơn nữa, gã nói "lấy thủ đoạn của họ để giải quyết vấn đề" cũng tràn đầy mùi thuốc súng, xem ra hai người trẻ tuổi này đã chuẩn bị đánh một trận ác liệt rồi. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Dùng lý giải của gã với Tây Môn Hướng Đôn, đây là một thanh niên thông minh, nhưng thủ đoạn làm việc lại cực kỳ ôn hòa. Đột nhiên biến thành cứng rắn như vậy, hẳn là do có quan hệ với người thanh niên bên cạnh?
Nghĩ như vậy, Hà Hồng không khỏi nhìn thêm mấy lần với Diệp Thu vẻ mặt mỉm cười nhưng giữ trầm mặc ngồi ở bên cạnh.
Diệp Thu phát hiện ánh mắt đổ vương chuyển về phía mình, vừa cười vừa nói: "Tất nhiên, chú Hà xin yên tâm. Bọn cháu có trách nhiệm mà một người Trung Quốc nên làm, cũng có nghĩa vụ mà một gã thương nhân nên gánh lấy. Bên gia tộc Welto có thể hoàn toàn giao cho bọn cháu. Bọn họ rời đi là chuyện tất nhiên. Bọn cháu cũng vô cùng cảm thấy hứng thú với sản nghiệp cá độ dưới tay gia tộc Welto. Nếu gia tộc Welto rời đi, bọn cháu sẽ tiến hành tiếp thu sản nghiệp với danh nghĩa khác".
"Ngoài ra, xin chú Hà chiếu cố mấy vãn bối bọn cháu một chút, giúp lấy một tờ giấy phép kinh doanh sòng bạc ở Macao".
Diệp Thu đây cũng không tính là công phu sư tử ngoạm. Mình giúp gã giải quyết một cường địch. Hà Hồng giúp làm chút chuyện cũng là nên. Mặc dù nói xin một tờ giấy phép kinh doanh sòng bạc với người khác mà nói là khó như lên trời. Nhưng với ông vua không ngai ở Macao này mà nói, cũng không phải là quá khó khăn.
Hà Hồng không mở miệng ngay, mà lại ngồi đó nhìn hai người trước mặt hả lòng hả dạ.
Thanh niên, lúc mình trẻ như bọn họ, cũng có thần thái khí phách ngời ngợi như vậy à?
Mình có thể từ trong ánh mắt của bọn hắn nhìn ra dã tâm của bọn hắn. Đuổi lang gọi hổ, đây là tâm lý Hà Hồng có thể hiểu được. Sự tiến nhập cường thế của bọn họ, ắt sẽ lan gần tới nên tảng công nghiệp. Nhưng vậy thì sao? Mình dùng biện pháp gì có thể ngăn bọn họ ngoài cửa chứ?
Mình đã già rồi, mà bọn họ chỉ mới trong giai đoạn tốt đẹp nhất của đời người.
"Thanh niên thật là tốt! " Ở trong lòng Đổ vương cảm thán.
"Ha ha, chú đã biết tiệc này không phải tiệc tốt mà, hai người trẻ tuổi các cháu , thật đúng là một nan đề cho chú", Hà Hồng cười lớn nói. "Xin giấy phép kinh doanh mặc dù có chút khó khăn, nhưng chú Hà tự tin vẫn có năng lực lấy được nó tới đây. Các cháu tiến vào sòng bạc Macao, coi như là chú Hà đưa hạ lễ cho các cháu đi".
Nếu biết không thể là địch, vậy thì chỉ có thể chiêu nạp. Hy vọng bọn họ đều không phải là người vong ân phụ nghĩa, tới ngày có thể đứng vững gót chân, sẽ không tranh ác liệt với Hà gia.
Sau khi nói xong chính sự, ba người nâng chen nâng ly. Hà Hồng phong lưu thành tính, trong lúc đối ẩm cũng cực kỳ quyến luyến, vừa hay lại đựng phải thùng rượu lớn ngàn chén không say Diệp Thu, xem như là gặp kỳ phùng địch thủ.
Hà Hồng tung hoành sân rượu nhiều năm, còn chưa từng đụng phải thanh niên có thể đọ tửu lượng với mình. Hai người sau khi liên tục uống hết hai chai rượu Mao Đài, Diệp Thu vẫn không hề có chút men say nào. Điều này khiến cho tâm tranh đấu của Hà Hồng nổi lên, hai người đầu tiên là chén nhỏ, sau đó là chén vừa, cuối cùng là chén lớn. Bình rượu bày một bàn, nhưng hai người vẫn chưa chịu nhận thua.
Tây Môn Hướng Đông thấy thế thì âm thầm kinh tâm, tửu lượng này cũng quá mơ hồ đi, gã chỉ uống ba chén rượu trắng cũng đã váng đầu hoa mắt, nếu không phải hai tửu quỷ bên cạnh đánh nhau kịch liệt đánh thức ý rượu của gã, sợ là bây giờ đã sớm nằm úp trên bàn rượu mà ngủ say rồi.
Diệp Thu cảm giác mình biểu diễn cũng tàm tạm, giả bộ không chịu nổi mà ngã sấp ở trên mặt bàn. Hữu khí vô lực mà khoát tay, ý là mình không thể uống nữa.
Hà Hồng rốt cục yên lòng, mặt đỏ tới mang tai ôm bả vai Diệp Thu, nói: "Anh em, tửu lượng tốt. Chú đã nhiều năm chưa được uống thống khoái như vậy. Lần sau…lần sau anh em chúng ta tiếp tục uống".
Gã cũng sắp chịu không nổi, chỉ là vì trong lòng có một cỗ sức mạnh không chịu thua mới kiên trì được.
Khi tửu lượng của Diệp Thu sắp chinh phục gã, Diệp Thu đột nhiên nhận thua liền cảm giác vui vẻ. Cho nên, nhìn người thanh niên trước mắt này cũng ngày càng thuận mắt. Trong lòng hận không thể gả con gái bà bốn sinh cho hắn.
Chỉ là cần Diệp Thu chờ lâu mấy năm, bởi vì con gái gã bây giờ mới tám tuổi.
Tây Môn Hướng Đông dở khóc dở cười, hai người này đột nhiên xưng anh gọi em, vậy không phải tự dưng hạ thấp mình sao?
Hà Hồng được vệ sĩ của gã đỡ đi, Tây Môn Hướng Đông sau khi tiễn bọn họ đến cửa tửu điềm, lại quay trở lui, vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp Thu mời vừa rồi còn say gục trên bàn gọi nửa ngày cũng không có phản ứng đang ngồi đó uống trà.
"Anh…không có chuyện gì à? " Tây Môn Hướng Đông mở to hai mắt hỏi, nhưng gã lại tận mắt nhìn thấy Diệp Thu uống rất nhiều rượu trắng mà. Rượu Mao Đài hơn năm mươi độ, rót hết chén này tới chén khác, nếu là người khác, sợ là sớm đã say chết.
"Không có chuyện gì". Diệp Thu cười lắc đầu. "Chuyện đã định kết cục. Đợi đến khi chú Hà giúp chúng ta xin được giấy phép kinh doanh, chúng ta liền liên hợp thành lập một công ty cá độ".
Tây Môn Hướng Đông gật đầu, nói: "Tôi đã để người ta làm dự toán, đầu tư giai đoạn đầu cho sòng bạc ước chừng cần mười trăm triệu đôla Hồng Kong. Tôi bỏ ra sáu trăm triệu, Diệp thiếu gia bỏ ra bốn trăm triệu, chúng ta liên hợp nhập cổ phần, thành lập một tập đoàn cá độ tổng hợp. Cách dùng một tỷ này bao gồm xây dựng và đưa sòng bạc vào hoạt động, thành lập toàn bộ khách sạn và hệ thống thương vụ, còn có ba khối du lịch lớn ở Macao, anh và tôi mỗi người chiếm năm mươi phần trăm cổ phần sòng bạc. Không biết làm thế Diệp thiếu gia có hài lòng không? ".
Diệp Thu gật đầu, Tây Môn Hướng Đông vẫn rất biết làm việc. Mặc dù mình ở trong lúc thanh lý gia tộc Welto có thể chiếm cứ địa vị chủ đạo, nhưng, ở phương diện xây dựng đưa vào hoạt động sau đó lại phải do gia tộc Tây Môn tới chủ đạo.
Hơn nữa, sòng bạc thành công, có tể kiếm tiền hay không còn phải xem có khách không. Ở phương diện nhân mạch, mình càng thu xa nhân mạch thâm hậu gia tộc Tây Môn tích lũy nhiều năm. Tây Môn Hướng Đông bỏ ra sáu trăm triệu, mình chỉ cần bỏ bốn trăm triệu đã có tểh đạt được cổ phần năm mươi phần trăm, cũng là vì Tây Môn Hướng Đông cố ý lấy lòng mình.
Diệp Thu biết, gã sở dĩ hạ thấp lấy lòng mình như vậy, là vì có Lâm gia đứng sau mình.
Lâm gia à, mặc dù bọn họ đứng ở phía sau không làm gì, chỉ mặt mũi thôi cũng đã trị giá một trăm triệu.
Diệp Thu quyết định, lần sau Lâm Bảo Nhi lại bảo mình mua mũ chuột Mickey, nhất định sẽ không từ chối nàng.
Bốn trăm triệu đôlà Hông Kong không làm khó được Diệp Thu, ở dưới sự dẫn dắt của Diệp Thu, đời thứ ba của Diệp Thu rốt cuộc cũng mạnh lên. Diệp Hổ điều nhiệm tiểu đội Violet, bây giờ kiêm nhiệm chức đội phó tiểu đội Violet. Đây là vì lúc Diệp Thu rời đi chuẩn bị lâu dài cho gã tiếp nhận chức đội trưởng.
Diệp Khải Toàn nhìn đại cục vô cùng tốt, xí nghiệp Diệp thị do gã nắm giữ phát triển rất mạnh, mà quyền tài sản cổ phiếu và quyền khoáng sản Diệp Thu kiếm được ở New York lại càng tiền lời kinh khủng. Có điều, Diệp Khải Toàn bây giờ đang đứng trong giai đoạn quan trọng vô cùng, chỉ vì chấn hưng Trung Quốc mà lập một nhãn hiệu ô tô riêng, một ô tô chế tạo ra tương quan gia đoạn đầu phải đầu tư bốn trăm triệu cho cơ sở sản nghiệp từ trứng hóa thành con.
Khởi công hạng mục lớn này là do đượd Diệp Thu đồng ý, lúc ấy Diệp Thu đang ở Tô Hàng, Diệp Khải Toàn tự mình đi qua, nói chuyện mấy canh giờ với Diệp Thu. Những số tiền kia là của Diệp Thu, mặc dù Diệp Thu từng nói gã cứ tự làm chủ. Nhưng đầu tư lớn như vậy, gã vẫn phải nhận được sự đồng ý của Diệp Thu mới được.
Kiếm được nhiều, xài còn nhanh hơn. Diệp Thu cũng không có cách gì lấy tiền từ trên tay kẻ bủn xỉn như gã.
Có điều, công ty đầu tư của Diệp Nhiễm lại có thể nhiều lần xuất thủ ở trước nguy cơ tài chính lần này vì thu hoạch có hơi mạnh. Đầu tư dài hạn tạm thời không có cơ hội thể hiện, nhưng dựa vào vốn mười tỷ Diệp Thu cung cấp, Diệp Nhiễm rất có thiên phú trên buôn bán ở đầu tư ngắn hạn đã thu đến bảy trăm triệu. Mà quỹ tư nhân do nàng và thầy Stephen của nàng ở hải ngoại thiết lập lại vàng vơ vét tiền của.
Stephen trước kia là tay đầu tư chủ chốt của Wall Street, bởi vị sự đe dọa đuổi giết của hắc bang, cho nên vẫn chạy trối chết như chó nhà có tang. Diệp Nhiễm tiến cử gã, hơn nữa còn để làm người tổng phụ trách nguồn quỹ ở nước ngoài. Diệp Thu không ngờ thầy trò bọn họ lại cho mình vui mừng lớn như vậy, ngay trước khi người anh em Lôi Nhạn phá sản, bọ họ mua thấp bán cao, chưa tới một năm, lại thu lợi năm trăm triệu đô la Mỹ.
Mặc dù tỉ giá hối đoái của đô la Mỹ có giảm, nhưng dựa vào đầu nhập trước kia của Diệp Thu để tính toán, đây cũng là một món lợi kếch xù gấp mấy lần.
Đừng nói là đầu tư bốn trăm triệu đôla Hồng Kong, cho dù là bốn tỷ đôla Hồng Kong Diệp Thu cũng có thể bỏ ra.
Chỉ vì hắn hiểu được một đạo lý, tiền là mọi người kiếm. Một người xài tiền sạch, như vậy sẽ đắc tội với rất nhiều rất nhiều người. Hơn nữa, có thể buộc sinh ý với gia tộc đầu rồng ở Hồng Kong này như nhà Tây Môn, đối với mình mà nói, chỉ có lợi, không có hại.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi còn ở số 3 vịnh nước sâu, Diệp Thu cũng chỉ có thể ở đó. Lúc định về, lại nhận được điện thoại của Diệp Hổ, nói là phát hiện ra đầu mối quan trọng, bảo Diệp Thu qua thương lượng đối sách.