Chuyện tốt chẳng thấy đâu, chuyện xấu truyền khắp nơi. Trước đây Thủy Tinh Cung chẳng qua cũng chỉ song song cùng Thiên Thượng Nhân Gian là hai nơi giải trí lớn nhất của Yến Kinh, chủ yếu phục vụ đám ngườii có tri thức có thu nhập vừa và cao. Trước đây mặc dù kinh doanh hưng thịnh, nhưng cũng không thể đá Thiên Thương Nhân Gian đi bao xa cả. Hai cửa hàng cạnh tranh nhau quyết liệt.
Nhưng từ năm ngoái sau khi Thủy Tinh Cung bị ảnh hưởng bởi chuyện kiểm tra niêm Phong, đủ các tin đồn có liên quan tới Thủy Tinh Cung lưu truyền tới các ngóc ngách trong thành phố. Có người nói Thủy Tinh Cung buôn lậu thuốc phiện, có người nói Thủy Tinh Cung làm ăn phi pháp, còn có người nói ông chủ của Thủy Tinh Cung là con cháu của quan lớn, cha hắn vì đấu tranh chính trị mà đứng nhầm hàng ngũ, kết cục hắn cũng bị liên lụy.
Nhiều vô số cách nói, không thể kể hết. Dưới sự suy đoán của mọi người, cũng ảnh hưởng tới tiếng tăm của Thủy Tinh Cung. Tới khi Lục gia mất chỗ đứng, Thủy Tinh Cung lại khai trương lại, hơn nữa còn xa hoa hơn cả trước đây, thanh thế cũng khổng lồ hơn, bỗng chốc thu hút số lượng khách vô địch.
Những người vốn có suy đoán về Thủy Tinh Cung đều muốn tới đó đích thân xem thử rốt cuộc là có chuyện gì, lại thêm các chương trình của Thủy Tinh Cung đa dạng, quản lý thích hợp. Lúc danh tiếng lên cao hợp thời thu nhập lượng lớn hội viên, bỗng chốc chiếm lĩnh địa vị bá chủ ngành giải trí ở Yến Kinh. Cũng bắt đầu từ đây, hai chiếc xe vốn chạy song song giờ một tiến một lùi.
Đèn rực rỡ, đêm không bóng tối.
Chiếc xe BMW màu bạc của Minh Hạo tới cửa Thủy Tinh Cung, bãi đỗ xe rộng lớn đã kín mít xe. Nhìn hàng dài xếp phía trước, người trông xe mặc tây phục màu đen chỉ dẫn đâu vào đó cho xe chậm rại đi vào. Trong lòng Minh Hạo liền có chút ngưỡng mộ danh tiếng của cửa hàng này.
Hắn đã từng mở khách sạn trên đường Học Sĩ, khách hàng chủ yếu là nhân viên công chức và học sinh. Mặc dù tiếng tăm rất rốt, nhưng chi phí thuộc hàng trung hạ lưu, thu nhập còn xa mới đánh đồng với Thủy Tinh Cung.
"Oa, Thủy Tinh Cung thật lộng lẫy".
Thật đông người, thật nhiều xe của hãng nổi tiếng…" Lăng Phỉ dán mặt vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt kích động nói.
"Tiết Linh, thiết bị âm thanh của Thủy Tinh Cung chính là hạng nhất đó. Bạn hát rất hay, tối nay có thể thể hiện giọng hát rồi".
"Hi hi. Mình không dám làm kỳ đà cản mũi, hay là để Khả Tâm và Minh Hạo hát tình ca đi…Đúng rồi. Vương Chính tới chưa? " Tiết Linh vẻ mặt chờ đợi hỏi. Cô thích Vương Chính. Đây là chuyện mà mấy người bạn cùng phòng đều biết. Chỉ là Vương Chính có quá nhiều người con gái vây quanh, còn chưa tới lượt cô được sủng hạnh.
"Haha, hôm nay cậu ấy tới công ty tuyển hát. Có thể tới muộn một chút, nếu Linh Linh nhớ cậu ấy, cứ gọi điện thoại giục cậu ấy là được". Giọng Minh Hạo trong trẻo nói, lại quay người nói với Lam Khả Tâm : " Khả Tâm, hay là các em xuống xe trước đợi anh ở đại sảnh Thủy Tinh Cung? Bên này đông người quá? Có thể phải cần chút thời gian, lúc trước tới đây, vẫn chưa có nhiều người như vậy. Bây giờ chi phí của Thủy Tinh Cung càng ngày càng cao, kinh doanh càng ngày càng hưng thịnh".
Lam Khả Tâm gật gật đầu, liền dẫn đầu đẩy cửa xe đi ra. Minh Hạo nháy mắt với ba cô gái kia, bọn họ hiểu ý cùng cười, cũng lần lượt đi ra.
Đại sảnh của Thủy Tinh Tung cũng thật nguy nga tráng lệ. Một con cá nhiệt đới cao hơn người vắt ngang ở chửa chính. Thủy Sinh Kim, có ý nghĩa là tiền bác kéo tới. Trên tường chính có khắc hình hai con rồng lớn màu vàng kim. Trong miệng của hai đầu rồng là một hạt châu có thể chuyển động.
Các mỹ nữ xinh đẹp mặc sườn xám các màu lộ ra đôi chân thon dài gợi cảm vẻ mặt tươi cười đón khách tơi chào khách đi. Khách hàng thành nhóm thành tốp nối liền không dứt đi vào trong. Chỉ nhìn một lát đã thấy hoa mắt chóng mặt. Mấy cô gái thầm líu lưỡi, thầm nghĩ tối nay phải kiếm được bao nhiêu tiền đây.
Không muốn gây chú ý của người khác, bốn cô gái liền đi tới một bên phòng khách ngồi xuống sofa. Đây là hàng ghế chuyên dành cho khách ngồi chờ hoặc nghỉ ngơi nói chuyện. Vừa ngồi xuống, đã có nữ nhân viên phục cụ mặc đồ màu đen mang nước chanh tới.
"Khả Tâm, vừa nãy Minh Hạo tặng bạn hoa, sao bạn không nhận? Từ chối người khác trước mặt bọn mình, khiến người ta xấu hổ biết bao". Lý Trân kéo tay Lam Khả Tâm, cười khanh khách nói. Nhưng trong ngữ khí lại có ý trách cứ.
"Đúng đó. Hoa Tu-lip trắng rất đắt". Lăng Phỉ đang nhìn đông nhìn tây cũng lên tiếng phụ họa. Nếu các cô có thể giúp Minh Hạo tán được Lâm Khả Tâm, chắc chắn sẽ có phần thưởng rất lớn.
"Mình cũng không thích anh ấy, sao phải nhận hoa của anh ấy? " Giọng Lâm khả Tâm dịu dàng nói, nhưng lại vô cùng kiên định. "Mình tới đây để nõi rõ với anh ấy, mình có bạn trai thật rồi".
Lý Trân thấy Lam Khả Tâm nghiêm túc như vậy, liền cười ha hả véo mặt cô nói : "Được rồi, tiểu mỹ nữ của chúng tôi, bọn mình biết bạn có bạn trai rồi được chưa? Lát nữa bảo anh ấy tới cho bọn mình duyệt, nhìn không ưng ý, bọn mình sẽ không đồng ý đâu".
Lam Khả Tâm ngập ngừng giơ tay vào túi tìm di động, ngần ngừ một lúc lại rút tay ra. Diệp Thu đồng ý sẽ về đón sinh nhật cùng mình, anh ấy chắc sẽ không quên. Nếu anh ấy không về, chắc chắc là vì công việc của anh ấy rất bận.
Lam Khả Tâm cứ tự an ủi mình như vậy.
Minh Hạo cất xe xong, đứng ở giữa đại sảnh vẫy tay với bốn người họ. Lý Trân kéo tay Lam Khả Tâm đi về hướng bên đó.
"Đi thôi, anh đã đặt phòng rồi". Minh Hạo cười nói. Dưới sự dẫn đường của một nhân viên phục vụ, họ đi lên khu phòng trên tầng hai.
Thủy Tinh Cung tổng cộng chia làm ba tầng, thiết kế theo hình vòng cung. Tầng một là khu vực công cộng, uống rượu, khiêu vũ, tiết mục biểu diễn…v. . v…đều diễn ra ở đây. Tầng hai và tầng ba đều là khu vực ghế lô, tới gần ghế bên trong có thể nhìn thấy tiết mục của tầng một qua cửa sổ. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc lên tầng, chạm mặt một người đàn ông. Người thanh niên đó quay người nhìn nhìn, hô lên "Minh Hạo, Minh Hạo".
Minh Hạo đang chú tâm nhỏ tiếng nói chuyện với Lam Khả Tâm, nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu nhìn lại, thấy anh họ Tôn Diệu Uy của mình đứng trên bậc thang, vẫy tay với anh. Vừa đi tới chỗ hắn, vừa hỏi: "Anh họ, sao anh cũng tới đây? "
"Ồ, tới cùng mấy người bạn. Nhà doanh nghiệp ưu tú như e sao cũng tới đây? " Ánh mắt Tôn Diệu Uy liếc qua mấy cô gái, ba cô trước đều khiến hắn rất thất vọng, nhưng lúc nhìn thấy Lam Khả Tâm, không khỏi sáng mắt lên, ôm lấy cổ Minh Hạo ghé vào tai hắn nhỏ tiếng nói : "Cô gái xinh đẹp kia tên là gì? Rất có mắt nhìn đó! "
"Anh, cô ấy tên là Lam Khả Tâm, nhưng đó là cô gái em muốn cưới làm vợ. Anh đừng chú ý tơi" Minh Hạo tất nhiên biết anh họ mình là loại người thế nào, nghiêm túc căn dặn nói.
"hi hi, ang cũng hỏi chơi thôi. Vợ của anh em, không thể ức hiếp. Ok chưa ? " Tôn Diệu Uy tươi cười hỏi.
"Chưa, vẫn chưa tán đổ". Minh Hạo cười nói.
"Theo đuổi cái gì ? Cứ nhào tới, không phải của em cũng thành của em . Có cần anh giúp một tay không? " Tôn Diệu Uy hỏi.
"Không cần, không cần. Để tự em" Minh Hạo vội vàng từ chối.
"Được rồi, mọi người lên trên chơi đi, anh xuống dưới đón bạn. Đúng rồi, các em ở phòng mấy? "
"1126" Minh Hạo nói.
Sau khi chào với anh họ, Minh Hạo đi tới trước Lam Khả Tâm, Thẹn thùng nói: " Anh họ anh, cả ngày ở đây chơi bời với một đám công tử. Cậu hai có khuyên thế nào cũng không về, trở thành bá vương ở Thủy Tinh Cung này".
Mặc dù đang nói xấu anh họ, nhưng trong lời nói lại có chút kiêu ngạo.
Lam Khả Tâm chẳng để ý gật gật đầu, cũng chẳng tiếp lời, nhưng Lăng Phỉ lại lén quay đầu nhìn bóng lưng của Tôn Diệu Uy.
"Tiên sinh, tới phòng ngài đặt trước rồi" Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng ở cửa, là thế tay mời vào.
"Cảm ơn" Minh Hạo gật đầu, rút ra hai tờ tiền mặt đưa tới. Nhân viên phục vụ nói cảm ơn rồi mỉm cười rời khỏi.
Lý Trân định đẩy cửa đi vào, nhưng bị Minh Hạo kéo lại. Hắn lấy người chặn phía trước nói : "Để Khả Tâm vào trước đi".
"Em? " Lam Khả Tâm nghi hoặc hỏi lại.
"Tất nhiên là em rồi. " Minh Hạo với đôi mắt ẩn tình nhìn Lam Khả Tâm nói.
Dưới ánh mắt chăm chú thế này, Lam Khả Tâm không hề do dự lựa chọn đẩy cửa phòng. Cô chỉ muốn nhanh chóng né tránh, không cho hắn có cơ hội phong điện lung tung.
"A! "
Lâm Khả Tâm giật mình, con ngươi mở thật lớn.
Lý Trân, Tiết Linh, Lăng Phỉ phí sau nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cũng đều kinh ngạc.
. . . . . . . . . . . . . .
Ông chủ đã gọi, Trương Thăng không dám có chút chậm trễ. Lúc nhận được điện thoại của Diệp Thu, đang làm việc ở khu Ấp Bắc, hơn nửa tiếng chạy về, trên đường không ít lần mắng tài xế lái xe cho hắn.
Từ xa đã nhìn thấy Diệp Thu đứng ở cổng chính của đại học Thủy Mộc. Trương Thắng vội vàng bảo tài xế dừng xe, cầm thuốc trong túi chạy tới. Thống trị xã hội đen Yến Kinh giờ khắc này không còn chút uy nghiêm nào như trước kia.
Trương Thắng dáng người thấp bé, chiều cao xấp xỉ Lý Đại Tráng. Nhưng chỉ một người thế này đã khiến cả xã hội đen Yến Kinh nghe tên mà sợ vỡ mật.
"Diệp thiếu gia, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của anh rồi. Em vẫn đang suy nghĩ, theo ngày anh giao phó, chắc ngày mai mới dùng tới, nhưng đợi một ngày, không nhận được điện thoại của anh, còn tưởng hôm nay anh không về. Chuyện bên đó vẫn thuận lợi chứ? " Trương Thắng vừa nói, vừa đưa thuốc".
"Vẫn tốt" Diệp Thu xua xua tay nói : " Không hút thuốc nữa, quà đâu? "
"Ở trên xe, Diệp thiếu gia có cần tới xem thử không? "
"Đi thôi" Diệp Thu gật đầu.
Trương Thắng đi trước, chạy tới mở cốp xe hắn chạy tới ra. Lúc này mới nghiêng người đứng bên cửa xe, nhường lối đi cho Diệp Thu.
Diệp Thu chui vào xe cầm hộp quà cao hơn cả người, mở ra xem thử, cười nói. "Cậu vất vả rồi. Làm việc này cũng không dễ dàng gì".
Trường Thắng nhìn hộp quà xinh xắn đó, do dự nói : "Diệp thiếu gia, tặng món quà này, có hơi gì không. Hay là, để em tìm giúp anh món quà có giá trị một chút? "
Diệp Thu xua tay nói : "Không cần, cứ tặng cái này".
Ôm hộp quà từ trong xe đi ra, nói: "Quà thế nào mới gọi là giá trị? Đó còn là tùy người. Có cô gái, mình tặng châu báu kim cương, cô ấy cũng không hài lòng. Có cô gái, cho dù là một sợi dây chuyền mua trên vỉa hè, cô ấy cũng coi như là báu vật".
Vỗ vỗ hộp quà trong lòng nói : "Đây là lãng mạn, cậu không hiểu đâu".