Cho dù là lúc chém giết kịch liệt với người ta nhất, Diệp Thu vẫn luôn chú ý tới tình huống bốn phía.
Thấy trên thuyền đối diện đầu tiên là im lặng một lúc. Tiếp theo, đột nhiên bắn mấy vật thể màu đen lên trời. Ở trong mắt người có tai mắt thông linh như Diệp Thu, vật thể kia phảng phất như mang theo thanh âm sấm chớp, gào thét bay về phía bên này. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL"Bom. Mau tránh ra". Diệp Thu một cước đá văng một gã đầu trọc đang liều mạng nhào tới hắn. Sau đó từ trong ngực lấy súng Đoạt hồn ra, giống như đạn không tốn tiền, liều mạng mà bắn xung quanh.
Ầm !
Ầm !
Tiếng nổ không dứt bên tai, có một số người là bị đạn Diệp Thu bắn trúng, trực tiếp mà nổ tung, nhưng phần nhiều đều né được, nhưng đạn kia lại bay về phía những người khác vốn không phải mục tiêu bắn của Diệp Thu. Bọn họ đang chiến đấu với người khác, lúc này sao có thể lo lắng sau lưng chứ?
Gió tanh mưa máu, phần tay chân còn sót lại không ngừng văng ra bốn phía.
Diệp Thu sau khi quét sạch bốn phía, thấy Tiểu Bạch bị mấy người vây công, con mắt trợn muốn rách, gào lớn : "Tiểu Bạch, mau nhảy". Vừa nói, vừa giơ súng bắn đối thủ của Tiểu Bạch. Nhưng bóp cò mấy lần, lại chẳng thấy viên đạn nào bay ra nữa. Diệp Thu lúc này mới biết, vừa rồi mình đã như ong vỡ tổ mà bắn sạch rồi.
Bây giờ nào có thời gian đổi băng đạn chứ? Vứt súng vào trong ngực, Oan sáng ngời như ánh trăng liền trượt xuống tay, xoay người định xông về phía Tiểu Bạch bên kia.
Đột nhiên, một bóng người màu bạc nhanh như chớp nhào về phía mình.
"Mau nhảy".
Người nọ lập tức nhào vào trong lòng Diệp Thu, giống như tám cái vòi bạch tuộc, quấn chặt Diệp Thu, mượn một ít xông lực, dùng sức kéo người Diệp Thu tới cạnh lan can bong tàu.
"Mau nhảy". Ngân Nhãn lần nữa hô. Khuôn mặt đẹp như thiên sứ đều có chút nhăn nhó. Nhưng điều này vẫn không phá hỏng vẻ đẹp của nàng chút nào.
Ầm !
Phát đạn đầu tiên rơi xuống, đánh vào vị trí cách bọn họ không xa. Khoang thuyền bị đánh nổ một lỗ lớn, đạn pháp rơi thẳng xuống đáy khoang du thuyền.
Diệp Thu dùng sức gạt tay Ngân Nhãn, rống lớn: "Cô đi trước đi, tôi muốn cứu Tiểu Bạch".
"Không cần. Nàng sẽ tự mình thoát đi được".
"Không được, ít nhất tôi muốn thấy nàng rời đi an toàn". Diệp Thu la lớn.
Thanh âm, lửa đạn, tiếng vật thể nổ mạnh, tiếng chém giết và tiếng gào đau đớn, trên thuyền đã loạn thành một đoàn. Không ít người thông minh đã dẫn đầu nhảy xuống biển rộng.
"Không được. Tôi muốn dẫn anh đi". Ngân Nhãn tức giận nói, lại duỗi tay kéo quần áo Diệp Thu.
"Thả tay ra". Diệp Thu hét to, ôm Ngân Nhãn nhảy xuống biển,
Ầm !
Một viên đạn rơi vào chỗ hai người vừa đứng lúc nãy, chấn nát một khối lớn trên mũi thuyền.
Ùm ! Ùm !
Diệp Thu mặc dù trên không trung đã sớm bế khí, nhưng từ trên bong thuyền cao như vậy nhảy xuống, lại không ngờ chìm lâu trong biển như vậy, áp lực nước biển quá lớn khiến hắn há mồm uống mấy ngụm nước biển mặn chát.
Hô !
Diệp Thu cầm tay Ngân Nhãn, cũng từ trong nước sâu trồi lên. Lạnh, lạnh gần chết.
Đột nhiên từ trên cao nhảy xuống, giống như rơi vào hố băng âm mấy chục độ. Thể trạng của Diệp Thu khác với người thường, cũng cảm thấy người có chút không chịu nổi. Ngân Nhãn mặc dù thực lực kinh người, nhưng cũng không thể cải biến được bản chất nữ nhân của nàng. Tứ khi ở trong nước trồi lên, liền hắt xì hai cái liên tục, sau đó liền cảm thấy hai hàm va vào nhau cầm cập, nghe tiếng lách cách.
"Cô không sao chứ?" Diệp Thu lấy tay chà chà mặt Ngân Nhãn, lo lắng hỏi.
"Tôi không sao, nhưng lạnh quá". Thân thể Ngân Nhãn nhích lại gần Diệp Thu, nói .
"Nếu cô biết bơi, vậy ở đây chờ tôi, tôi đi tìm Tiểu Bạch". Diệp Thu nói xong, cũng không quản Ngân Nhãn có kháng nghị không, thả tay nàng ra, liền bơi về phía du thuyền bốn phía đã nát bét. Bởi vì du thuyền quá cao, Diệp Thu bơi theo mép thuyền, nhưng vẫn không có cách gì leo lên.
"Tiểu Bạch". "Tiểu Bạch". Diệp Thu lớn tiếng hô. Phía trên vẫn lửa nóng ngút trời, không ai trả lời hắn.
"Tiểu Bạch, mau nhảy xuống". Diệp Thu bơi quanh vị trí thuyền vào lần cuối thấy Tiểu Bạch, ở trong biển lớn tiếng gọi tên Tiểu Bạch. Mặc dù Tiểu Bạch không thể nói chuyện, nhưng hắn biết, nếu nàng có thể nghe được tiếng của mình, nhất định sẽ nghe theo không có bất cứ kháng nghị gì. Dù là nàng bây giờ chỉ cần thêm một đao là thọc chết đối thủ, cũng sẽ nghe lời mà nhảy xuống.
Nhưng mà, mấy giây trôi qua, vẫn không có tin tức của Tiểu Bạch. Ngược lại không ngờ lại có người từ trên thuyền nhảy xuống, hình dáng giống như bánh chẻo.
Bùm ! Có người nhảy tới bên cạnh Diệp Thu, Diệp Thu đợi tới khi gã từ trong nước biển trồi lên, sau khi thấy là người của Tĩnh Quốc Hồn, không chút do dự, Oan trong tay xoẹt ra, người kia vừa mới trồi lên, còn chưa kịp hít một ngụm khí, một đao chém ra của Diệp Thu đã cắt đầu của gã rời khỏi cổ.
Phốc! Nước biển quanh người lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ. Thậm chí trên người Diệp Thu cũng dính không ít. Nơi này không có cách gì ngây người được, Diệp Thu bơi về phía đông bên cạnh. Rất nhanh máu dính trên người và mùi tanh đều bị nước biển gột sạch.
Thấy phía xa Phượng Vương cũng đang ra sức bơi về phía trước, Diệp Thu vội bơi tới, hỏi: "Phượng Vương, tình huống trên đó thế nào? Có thấy Tiểu Bạch không? Chính là người thanh niên luôn theo sát tôi ấy".
Sắc mặt Phượng Vương âm trầm, giọng đầy mùi vị cừu hận, nói: "Những người Nhật kia điên rồi. Nếu hôm nay có thể rời đi, ngày khác thấy người nào giết người đó, không chút lưu tình. Chủng tộc thấp hèn này hẳn là nên diệt sạch".
"Tôi biết. Tôi biết. Nhưng mà, cô rốt cuộc có thấy Tiểu Bạch không?". Diệp Thu sốt ruột hỏi.
"Không có. Có thể đã nhảy xuống. Trên đó đã không có cách gì để đứng, bị đạn pháo đánh vỡ nát. Mau bơi về phía trước, thuyền này sắp nổ rồi". Phượng Vương nói.
"Nổ?" Sắc mặt Diệp Thu khó coi giống như sắp chết. Trong lòng thầm cầu nguyện, nói : "Tiểu Bạch, em ngàn vạn lần không thể có việc gì đấy".
Nhớ tới lúc mình nhảy, Long Nữ và Christina vẫn còn ở lại trên thuyền, Diệp Thu tự an ủi mình: "Hai nàng đều không phải người thường, có các nàng ở cùng với Tiểu Bạch, chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu đúng không?"
Ầm !
Du thuyền bốc cháy hừng hực, thế lửa càng ngày càng mạnh. Mà cho tới lúc này, bề ngoài chiếc thuyền đối diện kia nhìn vẫn giống như thương thuyền, nhưng hỏa pháo trang bị bên trong vẫn không chút gián đoạn mà công kích về phía bên này. Đạn pháo đen kịt từ trên không trung hạ xuống, hết quả này tới quả khác đập bể du thuyền dùng để mời dự đại hội Thiên giới.
Tiếng ầm ầm không dứt bên tai, ánh lửa chiếu sáng bầu trời.
Diệp Thu tìm không ra Tiểu Bạch, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà bơi về phía trước. Không ngờ lại nhìn thấy Ngân Nhãn vẫn còn ở vị trí lúc nãy, Diệp Thu quát lớn với nàng: "Sao cô còn chưa đi?".
"Anh bảo tôi ở đây chờ anh, sợ lúc anh trở lại không thấy tôi". Thân thể Ngân Nhãn đông lạnh mà run cầm cập, hàm răng không ngừng va vào nhau, tóc xoăn giống như kết thành băng, nhưng vẫn có thể ở đó mỉm cười với Diệp Thu.
"Nàng cũng có cha mẹ và người thân đang chờ đợi". Thấy nàng mỉm cười, Diệp Thu có chút ngây dại ra trong nháy mắt. Sau đó bơi nhanh qua, ôm lấy thân thể nàng nói: "Chúng ta đi mau. Thuyền sắp nổ tung".
Ầm !
Một tiếng vang thật lớn truyền tới , thuốc nổ Hắc Long hội mai phục ở tầng dưới cùng của khoang thuyền rốt cuộc dẫn nổ. Du thuyền khổng lồ kia bị dòng khí cường đại này cuốn lên không trung, sau đó lúc hạ xuống nổ thành mảnh nhỏ.
Bõm bõm !
Lúc quăng lên thì là một chỉnh thể, nhưng khi chìm xuống biển rộng lại thành vô số mảnh. Du thuyền xa hoa chở hơn trăm nhân sĩ dị năng Thiên giới cứ như vậy mà chìm xuống đáy biển, tất cả tội ác cũng theo đó mà chìm nghỉm.
Mãi tới khi du thuyền bị quẳng lên không trung nổ nát bấy, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn rơi xuống biển rộng. Thiên Diệp Huân mới vỗ tay cười to, nói: "Đặc sắc. Cực kỳ đặc sắc. Không ngờ lần này ra ngoài lại có thể thấy cảnh hoành tráng như vậy, đúng là chuyến đi này không tệ".
Ito nghiêm mặt, thân thể ưỡn thẳng mà đứng ở bong thuyền, trầm giọng nói: "Thiên Diệp tiên sinh, tôi đã chứng minh với ngài, cái gọi là dị năng Thiên giới kia căn bản không chịu nổi một kích, dưới sự bao trùm của lửa đạn nước Nhật chúng tôi, tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi".
Sắc mặt Thiên Diệp Huân lại tối sầm lại trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ tươi cười vốn có, nói: "Không tệ, làm không tệ. Đáng tiếc, diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại sinh. Ito, tôi nghĩ, cô chắc chắn cũng thấy được, có không ít người từ trên thuyền nhảy xuống đúng không? Mặc dù tôi hoài nghi bọn họ có bơi từ vùng biển quốc tế tới Hồng Kong hoặc là những địa phương khác không, nhưng, cẩn thận vẫn hơn. Tôi nghĩ, cô có thể giúp giải trừ nỗi sầu lo của tôi".
"Vâng, Thiên Diệp tiên sinh, chúng tôi đã chuẩn bị xong".
"Vậy thì tốt. Bắt đầu đi, một tên cũng không để lại". Diệp Thiên Huấn vẻ mặt hung ác nói. Bắt đầu từ hôm nay, từ giờ khắc này, dị năng giả của Thiên giới cùng chín tổ chức dị năng chó má khác sẽ biến mất trên thế giới này toàn bộ.
Có lực ủng hộ của cả nước bọn người Nhật này, những nhà khác còn có thể làm khó dễ được ta sao?
"Thiên hạ này, là thiên hạ thuộc về ta". Thiên Diệp Huân hùng tâm vạn trượng mà nghĩ.