"Đúng vậy, tôi đã gọi Hoàng Lâm mời hắn tới. Con của muội muội, tôi luôn muốn gặp" Khuôn mặt tươi cười của Tạ Đông Thăng biến mất, thay vào đó là nét trầm ổn nói.
"Phần di chúc kia cũng là do cậu cho nó?"
"Vốn phần di chúc đó là của nó. Tôi chỉ giúp nó bảo quản mà thôi. Hiện tại nó đã tới, nên tôi tự nhiên là phải vật quy nguyên chủ rồi."
"Tại sao lúc tôi muốn di chúc đó, cậu chỉ đưa cho tôi một phần." Tạ Đông Hiền đặt chén trà xuống, nặng nề thở dài nói: "Còn một chuyện, có lẽ cậu đã quên rồi, lúc phụ thân khởi nghiệp, đã đắc tội với lão đại của Hắc Bang ở Cát Long Pha. Tên lão đại kia phái mấy chục người tới, bắt phụ thân phải quỳ xuống nói lời xin lỗi hắn. Bất kỳ là phần sản nghiệp nào, cũng kèm theo vô số nước mắt cùng gian khổ của phụ thân. Phụ thân đi rồi, truyền lại tâm huyết cho chúng ta. Tôi cảm thấy được, cậu bảo tồn nó vẫn là tốt hơn." Tạ Đông Thăng nở nụ cười, điên cuồng cười to.
Cười đến lúc chính mình không thở nổi nữa, mới thở hồng hộc nói: "Đại ca, Chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao? Bộ dạng của tôi bây giờ, còn cần những thứ đó làm gì?"
"Nhưng mà cậu cũng không nên đưa đồ họ Tạ cho một ngoại nhân."
"Nó không phải ngoại nhân, nó là con của muội muội. Cháu ngoại của cha chúng ta. Chỉ có điều nó mang họ Diệp mà thôi." Tạ Đông Thăng la lớn.
"Mà họ Tạ thì sao nào? Tạ Ý cùng Tạ Hân có bao giờ đến thăm liếc nhìn tôi một cái không?" Tạ Đông Thăng giọng nói lạnh như băng.
Tạ Đông Hiền lâm vào chán nản. Kể từ khi đệ đệ mình gặp chuyện không may, mình đến thăm hắn được mấy lần chứ? Huống chi là đám con không hiểu chuyện của mình.
"Gia sản của chúng ta là do họ Tạ dốc sức làm ra, nó hẳn là của họ Tạ. Vẫn là họ Tạ nắm mới đúng." Thanh âm Tạ Đông Hiền ôn hòa hơn rất nhiều.
"Không. Họ gì không trọng yếu. Quan trọng là sự nghiệp Tạ gia có thể càng ngày càng phát triển. Diệp Thu là một thanh niên có năng lực, tôi tin tưởng nó có thể làm tốt."
"Tin tưởng nó hơn cả tin tưởng tôi? Anh của cậu ư?"
"Đại ca, đừng ép tôi nữa được không?" Tạ Đông Thăng trầm mặc trong chốc lát, khẩn cầu nói.
"Tôi ép cậu? Là cậu đang ép tôi đó. Tôi muốn đi hướng Đông, thì cậu lại chạy về hướng Tây."
"Tôi ép anh? Tôi ép anh sao? Đại ca, nếu như không phải là anh ép tôi, tôi sao có thể trở thành bộ dạng ngày hôm nay?" Tạ Đông Thăng giống như tức giận và ẫn nhẩn nhiều năm bây giờ toàn bộ bọc phát ra. Hắn từ trên ghế nhảy dựng lên, giận dữ hét về phía Tạ Đông Hiền.
Nghe động tĩnh bên này, Hoàng Lâm liền nhanh chân chạy tới, gấp gáp hô lên: "Đã xảy ra chuyện gì? Thiếu gia, người có sao không?"
Tạ Đông Hiền nhìn Tạ Đông Thăng bằng ánh mắt phức tạp, một lúc sau, mới gật đầu, không nói tiếng nào đi ra ngoài.
"Lão bản, thế nào rồi?" Thấy Tạ Đông Hiền đi ra, Trần Khắc Cường vội vàng từ trong xe chạy xuống, mở cửa xe cho hắn.
"Không quá thuận lợi." Tạ Đông Hiền mặt không đổi sắc nói.
"Nhị gia vẫn không chịu thu hồi giấy chuyển nhượng sao? Cho dù như thế nào thì cũng là thân huynh đệ, sao hắn có thể đứng nhìn ngoại nhân cướp lấy gia sản? Thật làm cho người ta không hiểu nổi. Lão bản, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Trần Khắc Cường nhấn ga, hỏi.
"Gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần." Tạ Đông Hiền nói.
"Cái gì?" Trần Khắc Cường lập tức không kịp phản ứng.
"Bởi vì uống quá nhiều rượu, áp lực quá lớn, nhị đệ Tạ Đông Thăng của ta mắc phải bệnh tâm thần. Cần nằm viện tiếp nhận trị liệu." Tạ Đông Hiền sắc mặt âm trầm nói.
"Vâng. Tôi hiểu rồi." Trần Khắc Cường tươi cười nói. Không nghĩ tới lão bản còn có tuyệt chiêu như vậy.
Nếu như Tạ Đông Thăng bị đưa vào bệnh viện tâm thần, thì người giám hộ của hắn không phải là Tạ Đông Hiền sao?
Mọi chuyện của hắn tự nhiên sẽ do Tạ Đông Hiền làm chủ giùm.
"Nhưng mà, bọn họ sẽ tin tưởng chứ?" Trần Khắc Cường còn có chút bận tâm.
"Tại sao không tin? Bọn họ tin lời ta, hay là tin lời của tên quỷ rượu uống rượu quanh năm đây?" Tạ Đông Hiền mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nói tiếp: "Khắc Cường, chúng ta phải xử lý cho thật tốt đó."
"Vâng, tôi biết phải làm sao rồi lão bản. Yên tâm đi. Diệp Thu sẽ không thể lấy được thứ gì." Trần Khắc Cường vẻ mặt tàn nhẫn nói.
---------------------
Trần Khắc Cường mặc dù là người giúp việc của Tạ gia, nhưng mà lúc không có công việc, hắn cũng không ở Tạ gia.
Hắn có nhà, có lão bà, có con cái. Hắn còn có cả người tình.
Tình nhân của hắn là một tiểu minh tinh nhị lưu, diện mạo xinh đẹp, vóc người cân đối, trọng yếu nhất là công phu trên giường của nàng rất cao. Làm hắn rất yêu thích.
Trần Khắc Cường mặc dù là quản gia Tạ Gia, nhưng mà cũng chịu trách nhiệm trợ giúp Tạ Đông Hiền xử lý một chút chuyện trong làm ăn. Bản thân hắn là một sinh viên giỏi trong học viện Thương Nghiệp, rất có thiên phú về buôn bán. Tạ Đông Hiền cảm thấy tín nhiệm hắn, liền giao một ít sản nghiệp thương nghiệp trọng yếu cho hắn xử lý.
Thông qua đó hắn quen biết vô số người, liền quen được một tiểu minh tinh. Rồi để che mắt người ngoài, hắn cũng thành cha nuôi của tiểu minh tinh này.
Hôm nay, Trần Khắc Cường lại đi đến chỗ tình nhân của mình. Mỗi khi hắn cảm thấy phiền não trong công việc, đến nơi này liền sẽ cảm giác cả người vui vẻ. Ăn nằm với tiểu minh tinh trẻ tuổi so với thiếu phụ luống tuổi thì hấp dẫn hơn rất nhiều.
Đối với hắn mà nói, hôm nay gặp phải Diệp Thu, đúng là một chuyện cực kỳ hỏng bét.
Thời điểm Trần Khắc Cường đang ôm tình nhân của mình ăn buổi tối, thì nghe được ngoài cửa có tiếng người đi lại.
"Có người." Nữ nhân kia dùng ngôn ngữ Đại Mã nói.
"Hừ, là ai đây." Trần Khắc Cường nói, rồi rút ra súng từ dưới đáy bàn, sau khi mở chốt an toàn, liền đi về phía phòng khách.
Khi hắn nhìn thấy người ngồi trên ghế sa lông, vẻ mặt liền hoảng sợ: "Mày…mày vào đây bằng cách nào?"
"Thì đi vào thôi." Diệp Thu cười nói: "Có cà phê không? Nước nóng cũng được."
"Sao mày có thể tự xông vào nhà người khác? Tao sẽ báo cảnh sát đó." Đầu ngón tay mập mạp của Trần Khắc Cường chỉ vào Diệp Thu khiển trách.
Diệp Thu đột nhiên xông vào chỗ ở của hắn, làm cho hắn cảm thấy lành ít dữ nhiều. Vì vậy tâm tình của hắn có chút không khống chế được.
"Nếu như mà tôi gặp tình huống này, thì trước tiên phải hỏi nguyên nhân mà khách nhân tới nhà bái phỏng." Diệp Thu cười nói.
"Không cần nói nhiều. Bây giờ lập tức cút ra ngoài cho tao." Trần Khắc Cường chỉ súng vào người Diệp Thu nói.
"Bỏ súng xuống đi. Vật này căn bản không tạo ra uy hiếp với tôi." Diệp Thu vẫn điềm tĩnh, mỉm cười nói.
"Cút ngay mau. Cho mày ba giây, hai người tụi mày đều cút ra ngoài cho tao." Trần Khắc Cường giơ súng hướng vào Diệp Thu quát.
"Tiểu Bạch. Không cần đả thương hắn." Diệp Thu xoay người nói với Tiểu Bạch. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLTiểu Bạch gật đầu, mắt lạnh nhìn về phía Trần Khắc Cường.
"Không được nhúc nhích." Lúc này Trần Khắc Cường mới nhận ra người trẻ tuổi đứng phía sau Diệp Thu mới là mục tiêu hắn cần đối phó.
Nhưng mà đã chậm mất rồi.
Tiểu Bạch chuyển động. Lúc hắn bóp cò súng, thì Tiểu Bạch đã vọt đến phía sau Trần Khắc Cường.
Một chưởng phách ra, gáy của Trần Khắc Cường trúng chiêu, liền gục xuống trên sàn nhà.
Còn chưa kịp bò dậy, chân của Tiểu Bạch đã dẫm vào mu bàn tay cầm súng của hắn.
"Bây giờ có thể nói chuyện chưa?" Diệp Thu cúi đầu, nhìn Trần Khắc Cường gục ở dưới chân hắn rồi nói.
Khuôn mặt Trần Khắc Cường ủy khuất, trong mắt như đang có lửa thêu đốt. Nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, quát: "Mày muốn nói chuyện gì? Mày muốn moi tin trong người tao sao. Tao cho mày biết, tao không bao giờ giúp mày. Nơi này là Cát Long Pha, là nơi có luật pháp. Mày chờ tao tố cáo mày đi."
"Xem ra, ông rất trung thành với Tạ Đông Hiền." Diệp Thu cười híp mắt hỏi.
"Lão bản có ân với tao, tao tự nhiên muốn báo đáp hắn." Trần Khắc Cường cười lạnh nói.
"Ồ. Vậy xem ra ông phải bị thương rồi." Khóe miệng Diệp Thu lộ ra một độ cong tà dị, nói: "Yên tâm, tôi không thích bắt buộc ai. Vì như vậy không có ý nghĩa gì."
"Không thích bắt buộc thì mày buông tao ra." Trần Khắc Cường nói.
"Tiểu Bạch, thả hắn." Diệp Thu nói.
Tiểu Bạch nhấc chân ra, Trần Khắc Cường bò dậy từ trên mặt đất.
"Bất quá, tôi muốn ông nhìn qua món đồ này, rồi hãy nói chuyện sau." Diệp Thu vừa nói, vừa móc ra một tờ giấy cũ kỹ nhét vào tay Trần Khắc Cường.
"Xem cho thật kỹ nha. Nội dung bên trong rất đặc sắc. Nhất định không làm ông thất vọng." Diệp Thu cười nói, không để ý tới Trần Khắc Cường đang ngây người như phỗng, mang theo Tiểu Bạch nghênh ngang rời đi.