Thanh kiếm đột ngột xuất hiện trong tay của Long Nữ như một vệt hàn quang bổ xuống đầu của Quỷ Ảnh.
Nếu như bổ trúng thân hình của Quỷ Ảnh, e rằng toàn thân của Quỷ Anh sẽ vỡ nát bét, vì ánh hàn quang này nó lớn hơn gấp mấy lần cơ thể của Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh kể ra cũng là người có thực lực hơn người, hắn không tránh không né, thân hình vốn còng còng như bà già của hắn bỗng nhiên cương hẳn lên thẳng đứng cao vút như những ngọn phi lao vậy.
Đạo hàn quang xé gió bổ xuống, Quỷ Ảnh giơ cao hai tay lên đỡ, đôi tay của hắn gầy guộc khô đét như mấy thanh củi khô vậy. Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, chỉ nghe chát lên một tiếng khô khốc, đạo hàn quang bị chặn đứng lại không nhúc nhích được nữa.
"Tay không mà đỡ được Mật Tông Uy Long Trảm thì thực lực của Quỷ Ảnh đúng là đáng gờm, e rằng chị Long Nữ hôm nay muốn thắng cũng không phải là dễ dàng!" Christino đứng cạnh đó thầm nói.
"Nếu như chị Long Nữ không phải là đối thủ của Quỷ Ảnh thì mình có nên xuất thủ không nhỉ?" Trong tình hình như thế này thì Chistino bắt buộc phải suy nghĩ ra đấu pháp. Nếu như động thủ thì e rằng gia tộc Atlantis chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của gia tộc Thiên Diệp.
"Bất luận thế nào cũng không được để cho chị Long Nữ bị thương!" Christino quả quyết.
Trông thấy Quỷ Ảnh tay không đỡ được chiêu kiếm của mình mà không hề mảy may xây sát, Long Nữ kinh ngạc vô cùng.
Cô liền một tay đặt ngang ngực, miệng không ngừng đọc khẩu quyết: "Án ma ni bát minh hồng, Trảm!"
Lục Tự Đại Minh Chú là khẩu quyết của Bồ Tát đại từ đại bi, là tượng trưng cho Bồ Tát, cầu mong Bồ Tát ban cho sức mạnh.
Quả nhiên, sau khi tiếp nhận được sức mạnh của Đại Minh Chú, đạo hàn quang càng lúc càng hạ xuống chầm chậm đè lên trên đầu của Quỷ Ảnh.
Gương mặt cằn cỗi khô héo của Quỷ Ảnh đổ mồ hôi ròng ròng, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sức ép khủng khiếp của đối thủ.
Đôi tay của hắn bắt đầu run lên, cảm giác sức nặng của đạo hàn quang càng lúc càng nặng. Hai tay của Quỷ Ảnh càng lúc càng đuối, đường xa lộ dưới chân hắn lúc này cũng đã bị nứt toác ra làm hai.
Nếu như không thể nào đẩy đạo hàn quang này sang chỗ khác thì Quỷ Ảnh chắc chắn sẽ bị nó vùi xuống sâu trong lòng đất.
Hắn nhắm chặt mắt, bặm môi lại không nghe thấy hắn lẩm nhẩm điều gì, nhưng lại nghe được tiếng của hắn phát ra.
Nếu như là người tinh mắt thì có thể phát hiện ra cơ bụng của hắn đang ngừng rung lên bần bật.
Đây là tuyệt kỹ của gia tộc Thiên Diệp……Phúc Ngữ Thuật (nói bằng bụng), những chiêu thức dùng để tấn công của gia tộc Thiên Diệp đều dựa trên tuyệt kỹ này mà phát triển.
Gương mặt của Quỷ Ảnh lúc này phù to lên như quả bóng bay, nó cứ thể phồng to lên có cảm giác như gương mặt của hắn sắp bị vỡ bung ra đến nơi vậy,
Quỷ Ảnh gầm lên một tiếng, một khí màu xanh phun ra từ miệng hắn.
Đạo hàn quang trông có vẻ chắc chắn như kim gương kia bỗng nhiên bị hắn thổi thủng một lỗ, sức nặng ép xuống đột nhiên dừng hẳn lại.
Quỷ Ảnh lợi dụng cái lỗ hở kia nhanh chân chui người qua đó thoát ra ngoài.
Ầm!
Đạo hàn quang kia đập mạnh xuống nền đường cao tốc vẽ nó ra làm đôi,
Cách đó không xa có ánh đèn của một chiếc xe hắt tới, khi nghe thấy tiếng nổ kinh người này thì chiếc xe đột ngột phanh gấp lại rồi quay một vòng bỏ chạy mất tăm mất tích khỏi hiện trường.
Quỷ Ảnh phủi phủi bụi đất đang bám trên người đưa mắt nhìn lên Long Nữ khen ngợi nói: "Giỏi lắm! Ngoại trừ thiếu gia và Ash của gia tộc Atlantis thì cô đúng là người trẻ tuổi tài cao nhất mà tôi từng biết!"
"Đáng tiếc là không giết nổi ông!" Long Nữ lạnh lùng nói.
Ash là thiên tài bậc nhất của gia tộc Atlantis thậm chí đến cả Christino cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng nếu như đem Ash ra so sánh với Thiên Diệp Huân thì Long Nữ có phần chột dạ và lo lắng.
Còn thực lực của Diệp Thu cũng chỉ mới là Thứ Vương Cấp, đến mình còn không thắng nổi nữa thì làm sao là đối thủ của Thiên Diệp Huân được?
Lẽ nào Quỷ Ảnh đang muốn đánh lạc hướng mình?
"Christino!" Long Nữ nhìn chằm chằm vào Quỷ Ảnh rồi bỗng nhiên lên tiếng gọi.
"Có chuyện gì vậy hả chị?" Christino đáp.
"Cậu đi giúp Diệp Thu được không?" Long Nữ nói.
"Em muốn ở đây chông trừng cho chị!" Christino đáp, hắn rất lo lắng cho Long Nữ.
Đều là cao thủ hàng Vương Cấp, nhưng Quỷ Ảnh lại thành danh trước cả Long Nữ, khi cuộc chiến chưa kết thúc thì chưa thể nào biết được ai sẽ thắng ai.
"Tôi không sao cả đâu!" Long Nữ khẩn thiết nói: "Chris cậu đi xem xem tình hình của Diệp Thu hộ tôi được không? Nếu không thì tôi sẽ phân tâm không tập trung được mất!"
Christino nhìn Long Nữ một hồi rồi nói với giọng đầy suy ngẫm: "Được rồi, em đi! Chị cẩn thận đấy!"
Thấy bóng hình của Christino vụt đi ra xa rồi Long Nữ mới bình tĩnh hơn đôi chút.
"Bây giờ thì tới lượt tôi xuất chiêu rồi chứ?" Quỷ Ảnh nói.
Long Nữ không nói nhiều, đưa tay phải lên hóa chưởng thành lực đánh thẳng vào Quỷ Ảnh, một trận đại chiến thực sự sắp được nổ ra.
"Hình như hắn dừng chân lại để so sánh thân thủ của mình với hắn thì phải!" Diệp Thu thầm nghĩ.
Thực ra đây là lần đầu Diệp Thu và Thiên Diệp Huân hai người bọn họ đọ sức với nhau, nên cả hai bên đều chưa rõ thực lực của nhau. Nhưng bất kể thế nào thì Diệp Thu vẫn phải tự tin vào thực lực của mình trước.
"Tôi nghĩ là anh đã chuẩn bị xong rồi đấy! Chúng ta bắt đầu nhé!" Diệp Thiên Huân vừa dứt lời tay phải đã chộp thẳng tới cổ họng của Diệp Thu.
Khi tĩnh thì vững như bàn thạch, còn khi động thủ thì nhan như báo săn.
Đây chính là cảnh giới võ học của Thiên Diệp Huân, hắn không hề ưa thích những động tác hoa mỹ rườm rà, cũng không màng đến những loại vũ khí cổ quái, hắn chỉ thích những chiêu thức đơn giản, trực diện nhưng lại có sát thương vô cùng lớn. Tốc độ xuất chiêu của hắn rất nhanh, cứ như khi hắn xuất chiêu thì thời gian bỗng nhiên cô đọng hết lại vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Thu hối hả lui lại, tốc độ của hắn đã lên đến mức cực hạn.
Nhưng gọng kìm của Thiên Diệp Huân cứ như bóng ma ám ảnh không dời khỏi cái cổ họng của Diệp Thu.
Diệp Thu biết rất rõ ràng nếu cổ họng của hắn mà bị chộp vào thì chẳng khác gì quả trứng gà bị bóp đến tan nát một cách dễ dàng.
Không thể lui thêm nữa.
Đằng sau là vực thẳm, những cơn gió thổi phần phật đập vào lưng hắn hối thúc.
Toàn thân Diệp Thu lạnh toát.
"Lẽ nào thực lực giữa mình và hắn lại cách nhau xa đến như vậy?" Diệp Thu cố né sang một bên.
Rắc!
Một tiếng kêu vang lên khô khốc, cổ của Diệp Thu nghẹo sang một bên.
Nhưng, đó không phải là do hắn bị Thiên Diệp Huân chộp vào cổ họng, mà do hắn dùng lực né tránh nên cổ của hắn vặn quá mức kêu lên rắc như vậy.
Diệp Thiên Huân không ngờ Diệp Thu lại tránh được cú chộp sấm sét này, bất giác thấy hạ bàn của mình có luồng khí phất tới, hắn nhận ra được chân của Diệp Thu đang quét mạnh về phía hắn.
"Tuyệt Hộ Liêu Âm Cước?" Diệp Thu thầm nghĩ, hắn đã từng đọc được chiêu thức này trong mấy quyển sách cổ.
Xoạt!
Thiên Diệp Huân búng người nhảy tránh sang một bên.
Diệp Thu không thừa thế xông lên xuất kích nữa, vì hắn biết rằng đối đầu với cao thủ mà mạo muội xuất chiêu sẽ để lộ điểm yếu cho đối thủ lợi dụng.
Chiêu thức tuy đơn giản nhưng lại ẩn chứa sát thương vô cùng lớn.
Diệp Thu đã từng gặp rất nhiều cao thủ, trong cả đời hắn đã đánh nhiều trận lơn nhỏ, nhưng hắn phải công nhận rằng Thiên Diệp Huân là đối thủ nguy hiểm nhất mà hắn từng gặp.
Đúng vậy, có những người tài giỏi hơn Diệp Thu, nhưng lại không nguy hiểm bằng Thiên Diệp Huân. Vì người này quá đỗi thông minh, khả năng phán đoán chiến đấu lại vào hạng thượng thừa.
Trong lúc Diệp Thu đang đứng dò xét Thiên Diệp Huân, thì hắn cũng đứng lại dò xét Diệp Thu.
Thiên Diệp Huân bỗng nhiên bật cười nói: "Giỏi lắm! Không tồi chút nào!"
Diệp Thu cũng mỉm cười nói: "Tôi chẳng qua là thằng nhà quê chân đất mắt toét là sao dám so bì với đại thiếu gia công tử như anh? Anh có cuộc sống thế nào, tôi có cuộc sống ra sao chúng ta đều hiểu cả! Trong lúc anh ăn nhân sâm bồi bổ, thì tôi gặm củ cải cầm hơi!"
"Ha ha! Muốn nói chuyện thì chúng ta có thể tìm một nơi tao nhã để trò chuyện! Còn không thì chúng ta tiếp tục?" Thiên Diệp Huân nói.
"Tiếp tục thôi!" Diệp Thu cười đáp.
Nụ cười của hai bên bỗng nhiên lắng đọng hết cả lại, không khí trở nên ngột ngạt khó chịu vô cùng.
Nếu như để ý nghe ngóng thậm chí còn nghe thấy cả tiếng khí lưu toát ra kêu lên rin rít.
Tay phải của Diệp Thu rờ lên chiếc nhẫn vàng trên tay bên trái.
Xoạt!
Chiếc nhân bỗng nhiên xoay với tốc độ chóng mặt, một đạo ngân quang hắt ra.
Thiên Diệp Huân cảm giác không gian có gì đó khác lạ cứ như có một nguồn năng lượng to lớn đang ép lên người hắn.
Hắn lúc này mới để ý đến chiếc nhẫn, thầm kinh hãi kêu lên: "Nhẫn Âm Linh?"
Diệp Thu không thèm trả lời câu hỏi của hắn, mà nhân cơ hội Thiên Diệp Huân mất tập trung hắn dùng điện não tiếp cận nhanh như điện xẹt.
Tấn công bằng điện não là do chiếc nhẫn Thực Hồn tiến hóa lên một kỹ năng mới.
Tuy là nó không ổn định, nhưng Diệp thu biết rằng sự thắng thua của ngày hôm nay đều phụ thuộc cả vào chiếc nhẫn này.
Một tiếng ầm ầm vang lên, mồ hôi trên đầu của Diệp Thu túa ra như suối, lông mày hắn cau hết cả lại, gương mặt bỗng trở nên đau khổ tột cùng.
Hai hàng lông mày của Thiên Diệp Huân chỉ hơi cau lại, sau đó hắn lại trở lại như thường, như không bị Diệp Thu ảnh hưởng gì cả.
"Tấn công bằng điện não? Không tồi chút nào, đúng là nhẫn Âm Linh! Muốn có được thành công, thì phải là người phi phàm, thần khí đã có chủ, anh cũng là người có duyên đó!" Diệp Thiên Huân lắc lắc đầu nói: "Nhưng, nếu chỉ có chút thực lực như vậy thì e rằng không giữ được tôi đâu!"