"Khả Tâm, bạn có thể hát không?"
"Không biết"
"Khiêu vũ thì sao?"
"Không biết"
"Kể chuyện?"
Lam Khả Tâm hoài nghi nhìn Diệp Thu, hỏi: "Diệp Thu, bạn hỏi những điều này làm gì?"
Diệp Thu gượng cười nói: "Vừa nãy thầy Trần tới tìm mình, nói sau khi học quân sự xong nhà trường muốn tổ chức yến hội chào đón tân sinh, khoa khảo cổ cũng phải chọn ra một tiết mục. Khoa khảo cổ ở trường hiện giờ chính là hai mươi người lớp chúng ta, bạn bảo mình đi đâu tìm người biểu diễn một tiết mục đây?"
Lam Khả Tâm buồn bã nói: "Diệp Thu, xin lỗi, mình không giúp được bạn. Mình rất ngốc, không biết ca hát, cũng không biết khiêu vũ."
Diệp Thu xua xua tay, nói: "Người không biết ca hát không biết khiêu vũ rất nhiều, có quan hệ gì tới mức phát triển trí lực chứ? Chỉ là hứng thú sở thích không giống nhau mà thôi."
Dương Nhạc thò đầu sang hỏi: "Có yêu cầu cụ thể gì không? Cái gì cũng đều được à?"
"Chắc chắn không thể lên biểu diễn múa ống tuýp rồi" Lý Đại Tráng vừa cười vừa nói.
"Chết đi. Đang nói đứng đắn nghiêm chỉnh" Dương Nhạc tát Lý Đại Tráng một cái, đứng dậy nói: "Tớ đi hỏi giúp xem."
Vừa may là thời gian ra chơi, mọi người vẫn còn ở lại trong lớp. Sau khi Dương Nhạc chạy ra ngoài gọi mấy sinh viên đang đứng ở hành lang tán dóc vào trong lớp, chạy lên bục giảng gõ gõ bảng, đợi mọi người yên tĩnh, sự chú ý đều dồn hết lên người hắn, lúc này hắn mới cười cười xin lỗi nói : "Xin lỗi, làm phiền mọi người một chút. Là thế này, theo truyền thống của nhà trường, sau khi đợt học quân sự của tân sinh chúng ta kết thúc sẽ có một buổi tiệc lớn chào đón tân sinh. Buổi tiệc này là một việc trọng đại của nhà trường, mỗi khoa đều phải chuẩn bị tiết mục. Vốn dĩ nhà trường quên khoa chúng ta, nói người khoa chúng ta ít, có lẽ không thể tìm ra được tiết mục nào. Thầy Trần của chúng ta theo lý đấu tranh, mới giành được một tiết mục như vậy."
"Các huynh đệ, người khoa chúng ta ít, hơn nữa dương thịnh âm suy. Nhưng đây cũng không phải là lý do để người khác xem thường. Bữa tiệc chào đón tân sinh là một sân khấu rất lớn, khoa khảo cổ chúng ta chẳng nhẽ lại không thể tìm ra được một bọt sóng nhỏ sao?Lúc người khác vừa hát vừa múa vỗ tay hoan hô, chúng ta chỉ có thể ngốc nghếch đứng ở dưới, bởi vì trên sân khấu biểu diễn không có một diễn viên nào là của khoa khảo cổ chúng mình?"
Dương Nhạc càng nói càng kích động, ánh mắt cũng càng lộ ra sự phẫn nộ, giống như khoa khảo cổ nếu không chuẩn bị chọn ra được một tiết mục giống như một chuyện đại nhục vậy. Nguồn truyện:
Truyện FULL"Ta chính là không tin, hai mươi người mà không chuẩn bị nổi một tiết mục? Ai biết ca hát, biết khiêu vũ, biết diễn hài kịch, làm ảo thuật, chỉ cần có một sở trường, đều có thể đăng ký ở chỗ lớp trưởng. Cần nhớ rõ, lúc bạn đứng trên sân khấu, bạn đại diện không chỉ cho mình bạn, mà còn danh dự của toàn khoa khảo cổ chúng ta. Tiếng vỗ tay của chúng ta không thể nhiệt liệt, nhưng tuyệt đối phát ra từ tâm huyết."
Nói xong, tiếng vỗ tay như sấm nổ trong phòng học. Những đồng bào nam kia được Dương Nhạc cổ động như vậy, từng người từng người như uống phải đại hoàn đan xuân tình bừng bừng phấn chấn.
"Ai nói chúng ta không thể chuẩn bị ra một tiết mục? Ta tới tranh luận với hắn"
"Đúng vậy, khoa khảo cổ mặc dù là khoa nhỏ nhất Thủy Mộc, nhưng chúng ta phải biểu diễn trong tiệc chào đón tân sinh cho mọi người kinh ngạc"
"Các huynh đệ, có sở trường gì đừng giấu diếm nữa, nhanh lên…Lam Khả Tâm, bạn là nữ sinh duy nhất trong lớp mình, bạn đi hát, toàn bộ nam sinh lớp mình giúp bạn múa phụ họa thế nào?"
Thấy Dương Nhạc bước tới, Lý Đại Tráng giơ thẳng ngón tay cái lên nói: "Tốt tốt, rất có tiềm lực làm nhà ngoại giao"
"Hì hì, không có gì, xem nhiều "Diễn giảng và tài nói chuyện" giúp ích rất nhiều cho con người." Dương Nhạc khiêm nhường nói.
"Quả thật rất tốt." Diệp Thu cũng lên tiếng ca ngợi. Hắn thật sự cảm thấy Dương Nhạc này rất không đơn giản, khả năng ứng biến rất lớn, vừa mới biết chân tướng chuyện này, liền có thể lên trên bục giảng làm một diễn giảng có tính vô cùng kích động như vậy. Hắn cố ý đem chuyện nhà trường giới hạn một chỉ tiêu của khoa khảo cổ nói thành cự tuyệt khiến các sinh viên của khoa khảo cổ lên sân khấu, như vậy mới kích động tâm lý hận thù của mọi người.
Hơn nữa Diệp Thu chú ý thấy, lúc hắn lên bục giảng ánh mắt đối mặt mọi người vô cùng trấn định, nụ cười của hắn thậm chí còn có tác dụng trấn an. Khả năng tổ chức từ lúc diễn giảng, vẻ mặt, thủ thế đều khá là tiêu chuẩn, có thể so sánh với các nhà diễn giảng, nhà ngoại giao quốc tế. Mà những người này đều trải qua huấn luyện đặc biệt hoặc là tích lũy công việc nhiều năm, Dương Nhạc chỉ là một sinh viên bình thường, hắn sao lại muốn học những cái này?
"Ha ha, lão đại, ngươi đừng thổi phồng ta. Chắc là mọi người sẽ trở nên nhiệt tình. Nhưng chúng ta tốt nhất vẫn làm tốt một chuẩn bị khác. Ngươi nghĩ xem, đại học Thủy Mộc nhiều sinh viên như vậy, cao thủ ca hát khiêu vũ bên trong có bao nhiêu? Có người còn là dân chuyên nghiệp ấy chứ. Tiết mục của chúng ta đăng ký lên rất có thể bị loại. Cho nên, vẫn nên nghĩ cách trù bị một tiết mục tập thể."
"Tiết mục tập thể"
"Đúng. Tiết mục rất nhiều người cùng biểu diễn. Có lẽ hai mươi người lớp chúng ta đều cùng lên" Dương Nhạc vừa cười vừa nói.
"Ngươi có đề nghị gì không?" Diệp Thu nhìn dáng vẻ tự tin của Dương Nhạc, hỏi.
"Tạm thời thì chưa" Dương Nhạc lắc đầu.
Diệp Thu thân là vệ sĩ của Đường Quả, điện thoại thường là mở 24h. Nhưng lúc vào học đều để chế độ rung, để tránh tiếng chuông đột nhiên vang lên ảnh hưởng tới thầy giáo giảng bài.
Điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên, Diệp Thu rút ra xem, là Đường Quả gọi tới. Sau khi nhận điện thoại lại truyền tới giọng nói ướt át của Lâm Bảo Nhi: "Alo, Diệp Thu, nhanh tới đây đi, chị Đường Đường xảy ra chuyện rồi"
"Xảy ra chuyện gì? Chuyện gì? Các người đang ở đâu?" Diệp Thu lo lắng hỏi. Lẽ nào hai người lén chạy ra ngoài, Đường Quả bị người ta bắt đi rồi?
"Trời ơi, trong phòng ngủ của chúng ta, tầng số 7 phòng 301, ngươi đến đây nhanh lên, không nói nữa, điện thoại sắp hết phin rồi….Tút tút….."
Diệp Thu gọi lại, người dùng bên kia đã tắt máy, có thể là hết pin thật. Nhưng Diệp Thu cũng không thể yên tâm, nếu Đường Quả vẫn đang ở phòng ngủ, như vậy chứng minh không xảy ra chuyện lớn gì?
"Dương Nhạc, mình ra ngoài một lát. Đợi chút nữa xin phép hộ mình." Diệp Thu đứng dậy nói.
"Diệp Thu, có chuyện gì à?" Dương Nhạc quan tâm hỏi.
"Không có gì" Diệp Thu cười xua xua tay.
Diệp Thu từ trước tới nãy vẫn chưa từng tới phòng ngủ của Đường Quả, nhưng lại rất khó hiểu Lâm Bảo Nhi lúc này lại ở phòng ngủ của Đường Quả. Sau khi tìm được người hỏi thăm tầng số 7, liền vội vàng đi về hướng đó.
"Này! Này! Này……Đứng lại. Ai cho cậu xông vào khu nữ sinh hả?"
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn thấy 7 chữ lớn màu hồng trên tường, lúc chuẩn bị vào trong, đột nhiên một xuất hiện một bác gái mặc áo màu hồng quát lớn.
"Cháu tìm người" Diệp Thu có chút mơ hồ, chẳng nhẽ không thể vào khu phòng ngủ của nữ sinh sao? Sao vẫn thường xuyên có nữ sinh vào trong khu phòng ngủ của nam sinh. Không phải là kỳ thị con trai như vậy chứ?
"Tìm người? Người muốn vào trong khu nữ sinh này rất nhiều, nhưng cớ của cậu là kém cỏi nhất. Nam sinh nào vào trong không phải là tìm người chẳng lẽ nhảy lầu? Tiểu tử, tán gái cũng phải hao phí chút tâm tư. Nếu ta là bạn gái cậu, chắc chắc đá cậu rồi" bác gái chặn trước mặt Diệp Thu không cho vào trong.