Nghe lời tôi nói, bình luận lại xôn xao:
[Sau khi đón về, những khổ nạn của tiểu thiên sứ Thừa Thừa của chúng ta sẽ bắt đầu, huhu.]
[Có một cảm giác bất lực khi không thể đưa tay tát vào màn hình!]
[Trời sập rồi!]
[Không ai thấy lời của Trần Mẫu Thân hình như khác trước rồi sao?]
[Lầu trên, tôi cũng có cảm giác đó đấy.]
Trên đường đi đón con gái, tôi đại khái đã hiểu rõ ngọn ngành.
Chồng tôi, người đã chết vì tai nạn xe hơi, cũng coi như đáng đời.
Đứa bé này là con đầu lòng của tôi năm xưa, sau khi sinh xong tôi tỉnh dậy, chồng tôi chỉ nói với tôi đứa bé là thai chết lưu.
Không ngờ, cái gã đàn ông trọng nam khinh nữ khốn nạn này lại mang con gái cho người khác nuôi.
Nhìn thấy con gái lần đầu tiên tôi đã đau lòng vô hạn.
Đứa trẻ 6 tuổi nhưng lại cao bằng Thừa Thừa 4 tuổi, gầy gò ốm yếu, tóc khô xơ, ánh mắt cảnh giác.
"Con yêu, mẹ đến đón con về nhà rồi."