Chương 23. Gara
Một xe toàn những người có quan hệ “gần gũi”, những người mà cô đã không màng nguy hiểm ở lại kéo dài thời gian cho họ. Cô nghe thấy ba mẹ cầu xin, nhưng bọn họ vẫn thờ ơ, nhẫn tâm cướp đi đường sống cuối cùng của cô.
Cố Ninh thống khổ nhắm hai mắt lại, cô càng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, hận thù trong lòng càng mạnh mẽ.
“Bíp – Bíp – Bíp -“
Đồng hồ trên cổ tay cô kêu liên tục.
Cố Ninh tắt đồng hồ báo thức, liếc nhìn thời gian, đúng 10 giờ.
Cô một lần nữa đeo ba lô lên lưng, trong chiếc ba lô tràn đầy vật tư, cảm giác được hy vọng.
Cô tiến đến trước cửa, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng ấn tay nắm cửa.
Gió mùa hạ mang theo không khí mát mẻ, Cố Ninh kinh ngạc nhìn cánh cổng của nhà để xe ngầm cách đó chưa đầy năm mét, có chút bối rối về tình huống này. Lần trước khi cô biến mất là ở bên trong nhà để xe, nhưng sao sau khi quay lại lại xuất hiện ở bên ngoài nhà để xe?!
Mặc dù có phần không thể giải thích được, nhưng tình huống này có lợi cho cô, không cần kinh động đến người khác mà cứ thế rời đi.
Đêm tối không ảnh hưởng đến tầm nhìn của cô, cô quyết định sẽ đi suốt đêm, vết thương ở chân của ba cô không thể kéo dài thêm được nữa. Hơn nữa không có cô bên cạnh, tình hình của ba mẹ cũng rất khó khăn. Cô phải đuổi kịp họ trong thời gian ngắn nhất. Nhưng trước đó, cô phải tìm được một chiếc xe đã.
Tuy cô vô cùng xác định sức lực của chính mình so với trước kia đã lớn hơn ba bốn lần, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, cô như là một con dã thú nhạy bén, không có lúc nào không cảnh giác động tĩnh chung quanh, hô hấp cực nhẹ, lỗ chân lông cả người đều mở ra, cảm giác mỗi một tia hơi thở từ trong không khí truyền đến đều mang theo nguy hiểm.
Tiếp tục đi đến phía trước chính là một tiểu khu xa hoa, bên trong hẳn là có xe bị vứt bỏ. Hiện tại là tháng thứ ba sau khi mạt thế bùng nổ, ban đầu, chính phủ còn có thể phái quân đội và cảnh sát địa phương bảo hộ quần chúng, nhưng số lượng tang thi mỗi ngày đều tăng lên, tình thế căn bản là không khống chế được, chỉ cần là người bị tang thi cắn qua, thậm chí chỉ bị cào rách một tầng da, đều sẽ có nguy cơ cảm nhiễm, tuy rằng khi mạt thế mới bắt đầu, chính phủ vẫn luôn trấn an mọi người, nói đang nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh, nhưng tình thế nguy hiểm vượt qua dự tính của mọi người.
Vì thế, ban đầu mọi người tin tưởng vững chắc rằng nhất định sẽ có cứu viện, tình thế sẽ được khống chế do đó cố thủ ở trong nhà, nhưng sau khi đồ ăn và nước đều bắt đầu khô kiệt cũng không thể không đi ra khỏi nhà, gia nhập vào đội ngũ bên ngoài đi tìm kiếm vật tư đồng thời tìm kiếm đội ngũ người sống sót khác.
Ở một tháng sau khi mạt thế bắt đầu, gần như có một nửa thành thị đều bị cúp điện, ngừng cung cấp nước, internet, thư từ qua lại cũng tiếp cận tê liệt, còn có số lượng tang thi không ngừng gia tăng cũng làm cho mọi người lâm vào bên trong khủng hoảng và tuyệt vọng.
Người cả nước bắt đầu chia làm ba bộ phận, một bộ phận cố thủ ở trong thành thị, không chịu rời đi, một bộ phận kết bạn đi đến thủ đô, một bộ phận khác quyết định đi về vùng núi nơi dân cư thưa thớt.
Nhà Cố Ninh ban đầu là thuộc về phái cố thủ, bởi vì trong nhà chỉ có một nam nhân là ba Cố, còn lớn tuổi, cô ban đầu thập phần sợ hãi khuôn mặt hư thối nghiêm trọng của tang thi, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, càng đừng nói tiến lên chém đầu của chúng. Mấy ngày đầu mạt thế, internet còn chưa có tê liệt, trên mạng hoàn toàn nổ mạnh, các diễn đàn không còn thảo luận mấy chuyện bất hòa với mẹ chồng, có nên chia tay với bạn trai hay không, mọi tiêu đề đều có liên quan đến tang thi và kỹ năng cầu sinh trong tận thế.