Chương 36. Lên xe
Cố Ninh bỗng nhiên ngáp một cái, cơn buồn ngủ như thủy triều thổi quét đến, cô kéo chiếc mũ áo thể dục lên trên đầu, chiếc mũ rất lớn, che hết mái tóc vàng và đôi mắt, chỉ để lại mũi và miệng ở bên ngoài. Vừa lúc có thể ngăn trở ánh sáng, Cố Ninh lẩm bẩm một tiếng: "Em ngủ một lát, anh chú ý xe ven đường nhé."
Vừa nói xong, cô giây tiếp theo liền ngủ.
"Anh còn tưởng rằng tinh lực của em thật sự tốt cơ." Phương Pháp lắc lắc đầu, sau đó chuyên chú nhìn chằm chằm hai bên đường xem có chiếc xe màu vàng hay không.
Xe một đường bảo trì tốc độ đi về phía trước, qua đại khái một giờ, hắn nhìn thấy những chiếc xe ban đầu đi trước hắn đều ngừng ở chỗ phía trước, toàn bộ con đường bị chắn kín mít.
"Sao lại thế này?" Phương Pháp nói, chậm rãi ngừng xe lại. Theo bản năng nhìn Cố Ninh ở bên cạnh, liền thấy Cố Ninh đang trợn tròn mắt ngồi ở chỗ kia, không biết đã tỉnh lại từ khi nào.
"Em tỉnh từ khi nào vậy?" Phương Pháp giật mình hỏi.
"Em vừa mới tỉnh." Thời điểm Cố Ninh tỉnh lại có nhìn đồng hồ, cô mới ngủ không đến một giờ, nhưng đã hoàn toàn không có bất luận buồn ngủ gì.
"Phía trước không biết đã xảy ra chuyện gì, đã tắc đường. Em ở trên xe chờ anh đi xuống hỏi thăm một chút." Phương Pháp nói, cẩn thận mang theo đao mở cửa xe đi ra ngoài.
Hắn đi đến một chiếc xe gần nhất, gõ gõ cửa sổ xe.
Bên trong một chút phản ứng đều không có, giống như căn bản là không có ai.
Phương Pháp gõ liên tiếp vài cửa sổ cũng không có người đáp lại hắn, sau đó, hắn thấy một chiếc xe việt dã.
Chiếc xe việt dã màu đỏ rực, ở phía dưới mặt trời vô cùng bắt mắt. Hơn nữa, hình thể của nó rất lớn, ở giữa các xe trông thập phần khổng lồ.
Phương Pháp thực sự kinh ngạc cảm thán một chút, sau đó liền chuẩn bị vòng qua chiếc xe này đi gõ cửa sổ xe người khác. Hắn vừa mới cất bước rời đi, một đạo âm thanh gọi Phương Pháp lại: "Này! Anh cảnh sát, anh từ từ!"
Phương Pháp có chút kinh ngạc xoay người lại, nhìn thấy cửa sổ chiếc xe kia mở xuống, bên trong là một cô gái trẻ có mái tóc quăn đỏ, thoạt nhìn phá lệ xinh đẹp, hắn hơi hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra nghi vấn. Cô gái kia có chút bất mãn nhìn Phương Pháp nói: "Anh làm sao thế? Tôi thấy anh đi nơi nơi hỏi một vòng, sao đến chỗ tôi lại không hỏi vậy. Chẳng lẽ cảm thấy tôi giống người nhát gan sao."
Phương Pháp xấu hổ một chút, sau đó nói: "Ngại quá. Ách, chào cô. Tôi chỉ muốn hỏi một chút phía trước đã xảy ra sự tình gì, sao mọi người đều dừng lại?"
"Chặn đường cướp bóc." Mỹ nhân tóc đỏ khinh miệt nói: "Có người lái mấy chiếc xe chặn đường ở phía trước, phải nộp đồ mới có thể đi."
Phương Pháp có chút không phản ứng lại đây: "Nộp đồ? Nộp thứ gì?"
Mỹ nhân tóc đỏ vẻ mặt anh thật là kẻ khờ liếc nhìn Phương Pháp một cái, sau đó nói: "Hiện tại là thế đạo này, còn có thể cướp bóc cái gì nữa? Đương nhiên là đồ ăn!" Nói xong, cô cau mày khó chịu nói: "Nếu không phải phía trước chắn nhiều xe như vậy, tôi đã sớm trực tiếp tiến lên."
"Bọn họ có bao nhiêu người?" Phương Pháp hỏi.
"Người cũng không nhiều lắm, nhưng trong tay bọn họ có súng. Sao thế, anh cảnh sát, anh muốn đi bắt tội phạm sao?" Mỹ nhân tóc đỏ cười nói.
Phương Pháp cau mày, hắn làm cảnh sát, trời sinh đối với hai chữ tội phạm tương đối mẫn cảm, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng rõ ràng hiện tại là thế giới gì, pháp luật và chính nghĩa ở hiện tại không có đất dụng võ, hiện tại chính là vũ lực quyết định hết thảy. Trong lòng hắn có chút buồn bực. Hắn nói cảm ơn, liền xoay người đi trở về.