Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 98. Ngũ Tinh Đại Đội

Chương 98. Ngũ Tinh Đại Đội


Người binh lính hơi lớn hơn một chút cũng nhìn Cố Ninh cảm kích.
Cố Ninh có chút im lặng.
Bọn họ tuy rằng từ bộ đội ra tới, nhưng vẫn ý đồ tìm kiếm người sống sót, mang người sống an toàn về nơi tụ tập, đối với bọn họ mà nói, chuyện này không có bất luận chỗ tốt gì đáng nói, chỉ là còn thủ vững thiên chức trước mạt thế của một quân nhân bảo vệ nhân dân.
Cố Ninh nhìn người binh lính trước mắt thoạt nhìn tuổi còn nhỏ hơn so với cô, khi hắn nói đi ra bên ngoài tìm người sống sót không có nửa phần oán giận, chỉ cảm thấy là đương nhiên.
Cố Ninh đột nhiên có chút rất là kính nể.
"Tôi mang cô đi vào." Trương Tiểu Bạch nhiệt tình nói, sau đó liền mang theo Cố Ninh đi vào bên trong: "Trương Dương nói cô là lâm thời học được bắn súng, nhưng xạ kích còn chính xác hơn La Long! Trương Dương nói tôi còn có hơi chút không tin, hắn nói chuyện luôn thích khoa trương, nhưng sau đó La Long cũng nói như vậy tôi mới tin. Cô sao lại làm được như thế?"
Làm Cố Ninh cảm thấy có chút ngoài ý muốn chính là, một tầng này, binh lính chỉ ở có hai phòng, các phòng còn lại đều là cho trẻ con ở, trên mặt đất trải chăn hoặc quần áo lung tung rối loạn, nhóm trẻ con ngủ ở trên đó, một phòng ở không sai biệt lắm có hai ba mươi người, lúc này đại đa số trẻ con đều đang ở trong lúc ngủ mơ, có vài người tỉnh sớm, cũng dị thường ngoan ngoãn không có khóc nháo, chỉ mở to từng đôi mắt đen nhánh, sáng ngời tò mò nhìn Cố Ninh.
"Đều là cô nhi không cha không mẹ." Trương Tiểu Bạch chủ động giới thiệu: "Anh Ba nói trẻ con là hạt giống của thế giới này, cứu thêm được một đứa, về sau thế giới liền nhiều thêm một phần hy vọng. Tôi cảm thấy Anh Ba nói rất đúng. Dù sao nơi này của chúng tôi cũng có chỗ, nên an trí cho bọn nhỏ ở đây, nhưng đám trẻ con đều thật sự ngoan, trước nay không quấy rối chúng tôi. Trẻ con mà, ăn cũng không hết bao nhiêu." Nói tới đây, giọng hắn hơi hơi khựng lại, nhăn mày: "Nhưng hiện tại trời càng ngày càng lạnh, nếu mùa đông chân chính tới, đám trẻ con này cũng không có quần áo mặc, cũng không biết có thể chịu đựng qua mùa đông này hay không."
Cố Ninh nhìn từng đôi mắt đen nhánh, tò mò rồi lại thực an tĩnh, nghe giọng nói hơi mang chút trầm trọng của Trương Tiểu Bạch, không biết nên nói gì.
Sau khi nhìn quen nhân tình lạnh nhạt ở mạt thế, nhìn quen mọi người lạnh mặt với phụ nữ, trẻ con, Cố Ninh lần đầu tiên nhìn thấy người vẫn còn tràn ngập nhiệt tình với thế giới này như vậy. Loại nhiệt tình này, làm Cố Ninh mạc danh cảm giác tự biết xấu hổ.
Nhưng đồng thời lại cảm thấy thập phần hoang mang, cô tự nhiên không có quên buổi sáng hôm qua, nam nhân bởi vì chậm trễ thời gian đã bị một phát đạn bắn vỡ đầu, tuy rằng không biết người kia có phải Anh Ba bọn họ hay không, nhưng lúc ấy có thể nổ súng quyết đoán như vậy, ở trong lý giải của Cố Ninh hẳn là một người tàn nhẫn độc ác, càng tuyệt đối không phải là người sẽ an trí cho cô nhi.
Cố Ninh thật sự không nhìn thấu Anh Ba.
Cố Ninh được Trương Tiểu Bạch mang theo đi gặp Anh Ba, đúng lúc Anh Ba đang kiểm tra súng ống đạn dược.
Thấy Cố Ninh đến đây, Anh Ba có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không có ngừng việc trong tay, chỉ là hỏi: "Cố Ninh? Có việc sao?"
Cố Ninh trước quét mắt nhìn hoàn cảnh nơi này một cái, giống như đúc nơi trẻ con ở, thậm chí quần áo trải trên mặt đất còn không được dày như chỗ của đám trẻ.
Mười mấy binh lính chen ở trong một phòng, đồ đạc trong phòng đều đã được dọn ra đường, để lấy ra càng nhiều không gian.
Phần lớn binh lính là thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, đã nghe nói qua "sự tích anh dũng" của Cố Ninh, lúc này đều có chút tò mò nhìn chằm chằm Cố Ninh.
Cố Ninh hơi gật đầu với bọn họ một cái, xem như chào hỏi qua, sau đó mới trả lời Anh Ba: "Đúng vậy, cháu có mấy vấn đề rất quan trọng muốn hỏi chú Ba."
Cố Ninh trịnh trọng như vậy, làm Anh Ba cũng trịnh trọng lên, buông súng trong tay, đứng lên nói với Cố Ninh: "Đi thôi, đi ra ngoài nói."
Hai người đi đến một đầu khác của hành lang, chỗ ban công, Anh Ba từ trong túi móc ra một chiếc hộp sắt nhỏ, hộp sắt đại khái còn mười điếu thuốc, hắn rút ra một điếu đã hút một nửa, dùng bật lửa đốt, say mê rít một ngụm, sau đó dập tắt lửa, lại để trở về hộp sắt, để khói ở trong khoang miệng một lúc lâu, sau đó mới phun ra từ trong lỗ mũi. Hắn híp mắt, trên mặt lộ ra biểu tình hưởng thụ, sau đó mắng: "Mẹ kiếp, hiện tại thuốc lá còn khó kiếm hơn so với ma túy." Sau khi mắng một câu xong, hắn mới hỏi: "Có chuyện gì? Nói đi."
Cố Ninh ở trên đường đi tới đây cũng đã nghĩ kỹ từ ngữ, hỏi: "Cháu muốn hỏi một câu. Nếu hiện tại không phải tận thế, chú Ba vẫn còn ở trong bộ đội. Vậy nếu cháu muốn đi vào bộ đội học kỹ xảo đánh nhau, có thể có biện pháp nào làm cháu đi vào hay không?" Cố Ninh cường điệu chữ ‘nếu’.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất