Chương 30: Đệ đệ, ngươi sợ là không biết tỷ tỷ thủ đoạn
Cầm lấy hóa đơn, Từ Lân đứng dậy liền xuống lầu.
Đợi đến khi hắn rời đi, Trương Triều và mấy người khác mới hồi phục tinh thần lại.
"Trời ạ, người đàn bà kia đẹp quá."
"Nhân gian tiên tử a!"
"Lão Trương, Từ Lân rốt cuộc quen biết nàng thế nào? Hai người họ có vẻ quan hệ không tầm thường a!"
"Cắt! Mụ già một cái."
"Hân Hân, ngươi đang ghen đấy."... Mấy người ồn ào lên tiếng, Lý Hân Hân vẻ mặt ghen tị, thấy mấy nam đồng nghiệp cũng không nhịn được lòng buồn bã.
Cùng là đàn ông, sao người ta được cả trong chén lẫn trong nồi?
Mà mình và mấy anh kia, chỉ có thể đứng nhìn mà chảy nước miếng.
"Nhiên Tử, Đại Phong, tim anh đau quá." Trương Triều ôm ngực nhìn về phía Quách Hiểu Nhiên và Vương Phong.
"Anh đừng nói nữa, em đau lòng quá rồi." Vương Phong che mặt khóc chạy...
Từ Lân vội vã xuống lầu, liền thấy Nhan Dao mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Hắn không nói hai lời tiến đến, kéo cửa xe bên phụ ngồi xuống.
Nhan Dao nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi đến làm gì?"
Từ Lân cầm hóa đơn, trịnh trọng nói: "Mỹ nữ, cho cô một cơ hội, thu hồi hóa đơn này đi, không thì cô sẽ gặp rắc rối lớn đấy?"
Nhan Dao: "? ? ?"
"Rắc rối gì? Làm phiền cô nói cho tôi biết."
Từ Lân vẻ mặt thần bí cười nói: "Cô có biết mình đã dính vào vụ tai nạn rồi không. Tôi thấy chiếc xe này của cô chỉ bị hỏng cái thanh chắn bảo hiểm trước và một cái đèn pha thôi, dù sửa thế nào cũng không đến 62 vạn đâu a?"
"Đừng quên, tôi là cảnh sát giao thông. Cho dù không mua nổi xe sang trọng như cô, nhưng giá cả thì vẫn biết một chút."
"Ngươi chắc chắn biết giá cả?" Nhan Dao vẻ mặt trêu tức, rồi khẽ nghiêng người lại gần Từ Lân.
Mùi thơm xông vào mũi, Từ Lân giật mình liền lùi ra sau dựa vào, giơ tay nói: "Cô định làm gì?"
"A!"
Nhan Dao cười khẩy, lấy ra từ hộp dưới ghế phụ một vật giống như hợp đồng, trực tiếp đưa cho Từ Lân.
Từ Lân nghi ngờ mở ra, quả nhiên là hợp đồng mua xe.
Chỉ là những dòng chữ trên đó khiến cả người hắn cảm thấy không ổn.
Toàn tiếng Anh, nhưng hắn đọc hiểu được.
"Bentley Mulsanne, phiên bản đặt riêng, tổng giá trị 112 vạn euro..."
"112 vạn... euro?"
Từ Lân cảm thấy môi mình run lên, quả là nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng a!
Hắn tưởng Bentley chỉ tầm bốn năm trăm vạn là cùng lắm rồi.
Cho dù đụng hỏng đèn pha và thanh chắn bảo hiểm, nhiều nhất cũng chỉ cần 10 vạn là xong.
Lúc đó xin lãnh đạo, trên cấp có thể cấp phát xuống.
62 vạn, đủ mua một chiếc xe hạng sang đời 5, còn dư.
Mình đi tìm đội trưởng, chắc chắn bị mắng chết.
Hắn ngượng ngùng nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Nhan Dao, có chút e dè hỏi: "Cái kia... cô có đi bảo hiểm không?"
"Không có, anh không phải nói anh đền bù sao, nên tôi không đi bảo hiểm." Nhan Dao khóe miệng cong lên.
Tên này, thú vị thật.
Nếu Từ Lân biết trong lòng nàng đánh giá hắn là "thú vị", đoán chừng có thể tức chết.
Nghe vậy, Từ Lân khóe miệng giật giật.
"Chiếc xe này của cô, tôi thật sự không đền nổi."
"Ừ."
Nhan Dao gật đầu.
"Ừ?" Từ Lân vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Rồi sao?"
"Không có rồi a! Anh không đền nổi, tôi chỉ có thể tìm lãnh đạo các anh thôi. Nếu không được, thì tìm đến thành phố..."
"Đừng đừng đừng." Từ Lân giơ tay, nói: "Còn cô thì sao?"
"Không tìm cũng được, chút tiền đó với tôi cũng chẳng là gì. Như vậy đi, đổi cách bồi thường khác đi." Nhan Dao cười nói.
"Được, cô nói đi."
"Cởi đồ ra."
"Cái gì!?"
Từ Lân giật mình.
Tỷ tỷ, dù cô rất xinh đẹp, nhưng tôi bán nghệ chứ không bán thân nhé.
Phi!
Cái gì bán nghệ, tôi là cảnh sát nhân dân.
"Cô có cởi hay không?"
Nhan Dao trong mắt đẹp lóe lên một tia lãnh ý, chậm rãi lấy ra điện thoại.
"Được được được, thoát liền thoát." Từ Lân cắn răng, dù sao trước mặt đại mỹ nữ này, thoát y phục cũng chẳng mất mát gì, đàn ông mà... đường phố trên cánh tay trần cũng bình thường.
Hắn không nói hai lời, cởi áo, nhưng trong lúc đó kéo đến vết thương, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhan Dao ánh mắt tập trung vào người hắn, trước tiên nhìn thấy vết đao nàng thấy trên người Từ Lân mấy ngày trước, rồi sau đó mới để ý đến vết thương đạn bắn trên vai Từ Lân.
Hai vết thương, đều còn được băng vải băng bó.
Nàng ánh mắt kinh ngạc, trên mặt lộ vẻ động dung.
Đưa tay định chạm vào, lại khẽ run lên, chậm rãi thu tay lại.
Ánh mắt rời khỏi vết thương, nàng nhìn về phía thân hình tráng kiện hoàn mỹ kia, gương mặt khẽ ửng đỏ.
"Cái kia... quần cũng thoát." Nàng nói.
"Cái gì? Tỷ tỷ, đừng quá đáng a!"
Từ Lân lúc này mặt mũi đầy vẻ đề phòng, người đàn bà này không đứng đắn.
"Quá đáng? Đệ đệ, ngươi sợ là không biết tỷ tỷ thủ đoạn." Nhan Dao cười híp mắt nhìn hắn, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, mê người đến cực điểm.
Từ Lân cắn răng: "Ta là người có nguyên tắc."
"A!" Nhan Dao càng vui vẻ hơn, nàng cảm thấy trêu chọc tiểu tử này, có thể mang đến vô hạn sung sướng cho công việc và cuộc sống căng thẳng của mình.
"Đi, mang theo ranh giới cuối cùng của ngươi, xuống xe."
Nàng cảm thấy yêu cầu của mình có vẻ hơi quá đáng, liền trực tiếp bảo Từ Lân xuống xe.
"Bái bai!"
Từ Lân xuống xe, chạy bán sống bán chết, như thể chạy chậm một chút sẽ bị Nhan Dao ăn sống nuốt tươi.
Đàn bà, hồng thủy mãnh thú a!
"..."
Trong xe Bentley phía sau, vang lên tiếng cười như chuông bạc.
Nhan Dao nhìn bóng lưng kia, cười cười, gương mặt xinh đẹp khẽ đỏ hồng lên.
Nàng đồng ý gặp mặt Từ Lân, là vì một lần tận mắt thấy hắn quên mình dập tắt lửa cho đứa trẻ, thậm chí không tiếc bị thương để cứu đứa trẻ.
Bị leo cây cùng ngày, lại thấy được Đại đội 1 cấp cứu, nghe được bốn chữ "cầm súng kháng pháp", không khỏi lo lắng cho anh chàng chỉ gặp qua một mặt kia.
Từ Lân mất liên lạc hoàn toàn, càng làm nàng lo lắng.
Lòng tốt, khiến nàng không thể bỏ qua sự sống chết của anh chàng này.
Hôm nay gặp lại, nhìn thấy tiểu tử này một thân vết thương, trong lòng nàng càng khẳng định, đây là một anh hùng vô danh.
Trong lòng có chút cảm giác khó tả, nhất là khi hắn mang lại cho nàng sự sung sướng, Nhan Dao cảm thấy một vị ngọt ngào.
"Xì." Nàng bỗng nhiên thở ra một hơi, mặt đỏ bừng lái xe đi.
Sáng ngày hôm sau 7 giờ, Từ Lân còn nằm ngủ ngon lành, một cuộc điện thoại đánh thức hắn.
"Tiểu tổ tông, tiểu tử ngươi mau đến đội, nhanh lên, có việc lớn." Điện thoại kết nối, Triệu Quốc Đống ở đầu bên kia phấn khích kêu lên.
"Triệu đội, sáng sớm ngươi điên cái gì thế, ta còn đang nghỉ bệnh đây!" Từ Lân lầm bầm.
Triệu Quốc Đống: "Đừng lải nhải, mau dậy, đến nhận huân chương. Chi đội trưởng và Hạ cục trưởng tự mình trao tặng, họ sắp đến rồi, mau lên."
Từ Lân nghe vậy bỗng nhiên mở mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng...