Chương 43: Cường đại đặc thù đánh dấu, thấy được không nên nhìn đồ vật
Nhìn phía xa Tào đội, Từ Lân trong lòng sinh ra một cỗ kính ý.
Mà Tào đội đón nhận ánh mắt hắn, nhếch miệng cười cười, cho hắn dựng lên một ngón tay cái.
Từ Lân cũng cười.
Giữa hai người tựa hồ sinh ra một loại ăn ý, một loại truyền thừa đặc thù.
Là lần trước thay mặt cảnh sát, hướng thế hệ cảnh sát mới, truyền lại tín ngưỡng và vinh dự của mình.
Vội vàng ăn uống xong xuôi, Từ Lân lần nữa trở lại văn phòng, bắt đầu tiếp tục càn quét máy tính, tìm kiếm các tội phạm truy nã. Nương tựa vào bộ não gần như biến thái của hắn, từng người chỉ cần vào đầu hắn, cơ bản sẽ không quên.
Mãi cho đến đêm khuya, thẳng đến khi xem hết tất cả hồ sơ tội phạm truy nã đang lẩn trốn, hắn mới về nhà nghỉ ngơi.
Trên thực tế, những điều này hắn căn bản không cần nhớ.
Nương tựa theo thiện ác chi nhãn, liền có thể trực tiếp thẩm định ra tội phạm truy nã.
Bất quá, hắn cũng không phải lúc nào cũng mở thiện ác chi nhãn, dùng lâu mắt sẽ đau nhức, trợn cũng không mở ra được.
Lúc trước hắn đã làm một vài thí nghiệm, thiện ác chi nhãn mỗi ngày tối đa chỉ dùng được khoảng 4 giờ, vượt quá thời gian này sẽ xuất hiện khó chịu nhẹ.
Thời gian càng dài, cảm giác khó chịu càng mạnh.
Cho nên vì lý do an toàn, nếu không cần thiết, vẫn là không nên dùng.
Nắm trong tay những tin tức tội phạm truy nã này, với năng lực của hắn, dù không mở thiện ác chi nhãn, cũng có thể nhận ra.
Với lại…
Cùng vụ án Tưởng Chấn Bân trước đó điều tra tương tự, thiện ác chi nhãn có nhược điểm lớn nhất là: người ở trước mặt ngươi mới có thể nhìn ra hung thủ, người không ở trước mặt, ngươi chính là kẻ mù.
Cho nên về sau phá án, vẫn phải dùng các kỹ năng khác làm chủ, thí dụ như truy tung, thí dụ như thi ngữ giả, hoặc là đặc thù đánh dấu.
Nghĩ đến đặc thù đánh dấu, Từ Lân không khỏi trong lòng hơi động, nghĩ đến con chuột bạch của mình.
Hắn nằm trên giường, mở bảng hệ thống, sau đó mở mục tin tức đặc thù đánh dấu.
Trên bảng xuất hiện một đồ án lớn, nhìn kỹ, rõ ràng là bản đồ ba chiều toàn bộ thành phố Giang Vân.
Đợi đến khi hắn nhìn kỹ hơn, bản đồ hiện ra vị trí đối phương, và một hình ảnh thu nhỏ mục tiêu.
Từ Lân có chút hiếu kỳ, ấn mở hình ảnh.
Sau một khắc, một cảnh có thể dẫn đến phạm nhân phạm tội xuất hiện trước mắt hắn.
Phốc!
Từ Lân suýt nữa chảy máu mũi.
Chỉ thấy trong một bồn tắm lớn, một người có thân hình trắng trẻo đang ngâm mình, trên mặt nước nổi lơ lửng vài cánh hoa hồng, thân thể hoàn mỹ ấy hiện lên mờ ảo dưới làn nước gợn sóng.
Từ Lân vội vàng đóng hình ảnh lại, thầm nói: “Hệ thống, ngươi thật lợi hại!”
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn…"
Hắn lẩm bẩm một hồi lâu, những hình ảnh không phù hợp với trẻ em trong đầu mới biến mất.
Đợi đến khi bình tĩnh lại, hắn sờ lên hai gò má nóng ran.
"Nữ nhân này, gần 1 giờ rồi, mà vẫn còn ngâm mình trong bồn tắm?"
Hắn thầm nghĩ, chợt lóe lên một ý nghĩ tinh quái.
Lấy điện thoại di động ra, bấm số Nhan Dao.
Điện thoại reo ba tiếng, liền được kết nối, một giọng nói lười biếng quyến rũ vang lên: "Uy! Tiểu đệ đệ, sao thế, nửa đêm nhớ tỷ tỷ ta à?"
Nhan Dao cười chế nhạo.
Từ Lân nghe vậy, ngữ khí rất trịnh trọng nói: "Tiểu tỷ tỷ, qua 12 giờ là nửa đêm giờ Tý, là lúc âm khí nặng nhất trong ngày. Tôi chỉ muốn nói với chị một tiếng, sau này ngàn vạn lần đừng tắm hoặc ngâm mình trong bồn tắm, nếu không sẽ gặp phải mấy thứ dơ bẩn. Còn là thứ gì, chị tự hiểu."
"A!"
Một tiếng thét chói tai vang lên từ điện thoại, rồi tiếp đó là tiếng chửi rủa tức giận của Nhan Dao: "Từ Lân, đồ hỗn đản! Tôi… Anh làm tôi sợ muốn chết, đồ khốn nạn, đồ khốn nạn!"
Nhan Dao lúc này cầm điện thoại, cả người núp trong góc bồn tắm lớn, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Rồi “rầm” một tiếng bước ra khỏi nước, vội vàng mặc áo ngủ, mở hết đèn trong nhà, vẻ hoảng sợ trên mặt mới dịu đi phần nào.
Nữ nhân, dù là nữ cường nhân, trước những thứ đặc biệt, cũng thường sợ hãi.
“Từ Lân… Ngươi…”
Nhan Dao định quát mắng, lại giật mình.
“Không đúng, Từ Lân, sao ngươi biết ta đang ngâm mình trong bồn tắm? Ngươi… ngươi ở nhà ta lắp đặt camera giám sát?” Nhan Dao mặt âm trầm, mặt như hàn sương, giọng vô cùng băng lãnh.
“Cái gì? Tiểu tỷ tỷ, ngươi thật đang tắm à? Ha ha ha… Đùa chết ta rồi, bị ta nói trúng, ha ha ha…” Từ Lân cười to, lấy cớ rất hợp lý, nội tâm lại vô cùng áy náy.
“Vương bát đản, ngươi chờ đấy cho ta!”
Ánh mắt Nhan Dao lóe lên vẻ hung hiểm.
Từ Lân: “Ngươi uy hiếp ta?”
“Hừ!”
“Tiểu tỷ tỷ, ta nghe nói nửa đêm tắm, sẽ có thứ nhìn ngươi. Nếu nó để mắt tới ngươi, ban đêm sẽ rước ngươi làm tân nương. Chờ ngươi tỉnh lại, ngươi sẽ…”
“A! Im miệng, Từ Lân, ta sai rồi. Đừng nói nữa, tỷ sai rồi.” Tiếng thét chói tai vang lên.
Từ Lân cười mãn nguyện, nói: “Tốt a! Ngươi không muốn nghe thì ta không nói, ngủ ngon.”
Lạch cạch!
“Ha ha ha…”
Điện thoại cúp máy, tên vô lương tâm lập tức cười ha ha.
Giai đoạn này thắng lợi, thật sự đáng mừng.
Kết quả hàng xóm đấm mạnh vào tường, quát: “Còn có để người sống không? Hơn nửa đêm, ngươi điên à?”
Từ Lân vội im tiếng, mỉm cười nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ say.
Trong mơ, hắn thấy một bồn tắm lớn, trong bồn tắm có một người phụ nữ, dáng người hoàn mỹ, da thịt trắng như tuyết, trong suốt sáng long lanh…
Ầm ầm!
“Ngọa tào!”
Một chậu nước dội xuống đầu, Từ Lân nhảy bật dậy.
Hắn mở mắt, thấy đèn sáng, một người phụ nữ khí thế hùng hổ đứng trước mặt, tay bưng một chậu nước.
Bên cạnh người phụ nữ, có một thợ mở khóa, mặt mang vẻ ngơ ngác.
“Không… sao ngươi tới nhà ta? Làm gì vậy?” Từ Lân mặt đen lại.
Thật sao!
Giết địch một ngàn, tự thương tám trăm.
Thợ mở khóa thấy đúng là người phụ nữ kia, hai người quen biết, ngượng ngùng nói: “Cái… mỹ nữ, tiền đây.”
“Tốt, cảm ơn sư phụ.” Nhan Dao cười xinh đẹp, quét mã thanh toán, nụ cười khiến thợ mở khóa suýt chảy nước miếng.
Hắn nhìn Từ Lân, ngữ trọng tâm trường nói: “Tiểu tử, có bạn gái xinh đẹp thế này, nhất định phải trân trọng a! Đây là danh thiếp của ta, lần sau tìm ta mở khóa giảm hai mươi phần trăm.”
Từ Lân cầm danh thiếp, ngồi xuống giường, khóc không ra nước mắt.
Tự mình tiễn thợ mở khóa ra ngoài, Nhan Dao đóng cửa, trở lại bên giường, cười xinh đẹp nói: “Đến, đệ đệ, tiếp tục kể chuyện. Tỷ tỷ muốn nghe.”
Từ Lân liếc nàng, đứng dậy vào phòng tắm cầm khăn tắm lau người, rồi nằm xuống ghế sofa.
“Không tâm trạng, tự nhiên đi.”
“Chậu nước của ta đâu!” Nhan Dao đứng dậy tìm chậu nước.
Từ Lân: “Ngươi vẫn chưa xong à? Ta đầu hàng, được chưa?”
“Không được, hống ta ngủ.” Nhan Dao nghiêm túc nói.
“Ngươi là trẻ con à?”
“Không phải! Nhưng ta bị ngươi dọa đến không ngủ được.”
“Ta… làm sao hống?” Từ Lân thề, về sau tuyệt đối không trêu chọc người phụ nữ này nữa.
“Ta muốn nghe hát.”
“Nghe ngươi cái đầu!”
“Không hát cũng được, ôm ta ngủ.” Nhan Dao khóe miệng mang theo nụ cười tinh quái.
Từ Lân mừng rỡ: “Ngươi chắc chứ?”
“Đúng! Nhưng tư thế để ta chọn.” Nhan Dao gật đầu, lại hỏi: “Không biết ngươi được không?”
“Yên tâm, tuyệt đối được.”
“Tới đi!”…