Cao Thủ Tu Chân

Chương 1561

Chương 1561

Từ nhỏ cô ta đã được gia tộc hun đúc, học tập văn hóa trong và ngoài nước từ xưa đến nay, vô cùng tự tin về tố chất và độ dày tri thức của mình. Cô ta nhìn thấu nhiều thứ hơn bạn bè cùng lứa, tự cho là người xuất sắc trong những người cùng thế hệ.

Nhưng ở trước mặt Diệp Thiên, cô ta phát hiện cách nghĩ và quan điểm của mình đều có chút lạc hậu. Suy nghĩ của Diệp Thiên còn xa và dài, tiến gần đến bản chất của sự việc hơn, giống như tiền bối cao nhân đã trải qua mấy chục năm trên thế gian.

Trà đạo, văn hóa rượu, văn hóa dân tộc, phong tục nước ngoài, Diệp Thiên đều rõ như lòng bàn tay, hầu như biết hết tường tận. Cô ta tự nhủ, với độ hiếu nhiều biết rộng như cô ta cũng thua Diệp Thiên một bậc.

Chủ đề nói chuyện của hai người vẫn tiếp tục, bất tri bất giác bọn họ đã trò chuyện ba tiếng đồng hồ, Lâm Hiểu Nguyễn vẫn không phát hiện ra.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng chủ đề nói chuyện của bọn họ cũng xem như kết thúc. Lâm Hiểu Nguyễn vui vẻ, cô ta đã xem Diệp Thiên như một người tri âm tình cờ gặp được trong chuyến đi lần này. Nếu không phải mới vừa quen biết Diệp Thiên, cô ta suýt thì kế hết bí mật giấu trong lòng mười mấy năm ra cho cậu nghe.

“Diệp Thiên, quen được cậu thật sự rất vui, tôi không ngờ lần này đến Yellen lại có được thu hoạch như thế này, gặp được cậu đúng là duyên phận”.

Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong lòng có một tình cảm khác lạ nhen nhóm, nhưng cô ta vẫn không phát hiện ra.

Diệp Thiên tỏ ra bình tĩnh, chỉ mỉm cười.

“Cuộc sống vốn rất vô thường, mỗi lần đi đến một nơi, làm một chuyện nào đó đều có khả năng gặp được những người khác nhau. Điều khác biệt lớn nhất là người mình gặp được sẽ là tri kỉ, hay là kẻ địch”.

Lâm Hiếu Nguyễn hơi nghiêm ánh mắt. Câu nói của Diệp Thiên chứa đựng hàm ý sâu xa, khiến người ta phải suy nghĩ. Với học thức trải nghiệm của cô ta, nhất thời cũng không thể hiểu thấu, ở trước mặt Diệp Thiên, cô ta cảm thấy mình như một đứa trẻ chưa lớn, còn Diệp Thiên đã nhìn thấu cõi trần, mọi thứ đều không thể lọt vào mắt cậu nữa.

Cô ta có một ảo giác, lúc này không phải mình đang đối mặt với một thanh niên học đại học, mà là một thần tiên ở trên cao, đã thoát ly khỏi mọi thứ.

Cô ta lắc đầu, xóa suy nghĩ này ra khỏi đầu, sau đó đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp.

“Đúng rồi, Diệp Thiên, có chuyện này tôi muốn nghe ý kiến của cậu!”.

Diệp Thiên nhún vai: “Cô nói đi!”.

Lâm Hiểu Nguyễn hơi dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Không giấu gì cậu, tôi đã đến Yellen hai ngày trước, sau đó tôi đã đi tham quan nhiều vùng ở Trung Đông, chỉ để xem xem thế giới này có thật sự tồn tại một số thứ không thể tin nổi hay không”.

“Ồ?”, Diệp Thiên hơi ngước mắt lên: “Cô đang nói tới cái gì?”.

Lâm Hiểu Nguyễn lấy điện thoại di động ra. Vì điện thoại để chế độ máy bay nên cô ta không mở báo hay bài viết, mà là mở album ảnh ra, bấm vào một video được lưu về điện thoại.

“Tôi muốn hỏi cậu, cậu nghĩ trên đời này có siêu nhân thật không?”.

Cô ta đưa điện thoại qua, Diệp Thiên cúi đầu nhìn, bộ dạng hờ hững.

Trong video là cảnh cậu tắm mình trong ánh sáng xanh lam, một kiếm chém máy bay chiến đấu.

Trên điện thoại, đoạn được phát chính là Thần Niệm Chi Đao của Diệp Thiên đã hạ gục hơn hơn mười chiếc máy bay siêu thanh, sau đó là hình ảnh luồng sáng màu xanh phóng thẳng lên trời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất