Cô ta tóm lấy tấm thẻ, Diệp Thiên lại ngồi xuống ghế sofa, giọng nói lạnh lùng: “Kỷ Nhược Tuyết chẳng qua chỉ là một cô gái tôi tiện tay cứu ở vùng ngoại ô Xương Nam mà thôi, đối với tôi mà nói cứu cô ấy không khác gì cứu một người bình thường cả, tôi cũng chưa từng coi chuyện này là ân tình gì hết, tôi không muốn có mối quan hệ gì với bất kỳ người nào nhà họ Kỷ các cô, chỗ tiền này tôi không cần!”.
“Tôi đã nói xong, hai người cũng có thể đi được rồi đấy, đây là nhà tôi thuê, tôi có quyền quyết định ai đi ai ở, đừng ở đây làm phiền tôi nữa!”.
Diệp Thiên nói xong, xua tay, như thể đuổi ruồi vậy.
Trong lòng Kỷ Nhược Yên hơi tức giận, cô em gái mà cô ta yêu thương nhất, thế mà Diệp Thiên lại so sánh như một người bình thường, hơn nữa bây giờ Diệp Thiên còn muốn đuổi bọn họ đi?
Thân phận người luyện võ cổ truyền của bọn họ vô cùng cao quý, cho dù là trong giới võ thuật, cô ta và Liêu Như Thành đều được coi là những cao thủ đứng đầu trong lớp người trẻ, đi đến tông môn hay môn phái nào, đối phương đều tiếp đón như khách quý, bây giờ một người bình thường không có chút tu vi nội lực nào như Diệp Thiên thế mà lại muốn đuổi bọn họ đi?
Một lúc sau Kỷ Nhược Yên mới kìm nén cơn tức giận xuống, trấn tĩnh lại cảm xúc, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.
“Tôi không cần biết cậu thực sự không biết có chuyện hôn ước này, hay là vì chút lòng tự trọng đáng thương rồi giả vờ không biết, sau ngày hôm nay giữa cậu và Kỷ Nhược Tuyết không có hôn ước nào hết!”.
“Nếu cậu đã không cần số tiền này, vậy tôi sẽ nhận lại, từ nay về sau, nhà họ Kỷ chúng tôi sẽ không nợ cậu cái gì nữa!”.
Cô ta nói xong định quay người đi, Liêu Như Thành đứng ngoài cửa lại lên tiếng.
“Thằng khốn, tôi nhắc nhở cậu một câu, sau này đừng có lấy danh ân nhân rồi bắt em gái của Nhược Yên phải gả cho cậu, nếu cậu dám làm như vậy, đừng trách tôi ra tay độc ác với cậu!”
Cậu ta nắm chặt nắm đấm, tiếng răng rắc của các khớp xương vang lên, mặt đầy vẻ uy hiếp.
Diệp Thiên vẫn ngồi dựa trên ghế sofa, nghe thấy câu nói đó, chỉ nhếch miệng cười.
“Chỉ dựa vào chút võ công mèo ba chân của anh mà cũng có tư cách nói lời uy hiếp tôi?”.
Liêu Như Thành vốn đã quay người đi, nghe thấy câu nói này, bước chân chững lại, quay người về phía sau, khuôn mặt đã hơi mang sát khí.
“Thằng khốn, cậu muốn chết thật à?’
“Thằng khốn, cậu muốn chết thật à?”.
Gân xanh trên bàn tay của Liêu Như Thành nổi lên, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
Cậu ta là đệ tử của Tam Tuyệt Môn, trong các tu vi của những người trẻ trong môn phái, ngoài Kỷ Nhược Yên thuộc Tứ Mỹ Tam Tuyệt ra, thì cậu ta là mạnh nhất, năm nay cậu ta 22 tuổi, đã đạt đến đỉnh cao tông tượng của giới võ thuật, sánh ngang với tu vi của “Song Tử Thủ Đô, Tam Anh, Tứ Mỹ”, chỉ là vì tuổi hơi lớn hơn những người kia, cho nên mới chưa được liệt vào danh sách đó.
Trong giới võ thuật Hoa Hạ, 99% thiên tài võ thuật gặp cậu ta đều
chắp tay chào, gọi một tiếng “anh Liêu”, vậy mà một thằng ranh bình thường không có chút tu vi võ công như Diệp Thiên lại dám ăn nói vô lễ, còn nói võ công cậu ta là võ mèo ba chân?
“Anh cứ thử xem sao!”.