Tuy cậu không biết Lư sơn tồn tại những nguy hiểm rình rập này, nhưng đối với cậu mà nói, rõ ràng không cần lo lắng chút nào, những nơi rừng thiêng nước độc, những vùng đất nguy hiểm mà cậu từng đến mấy năm nay còn nguy hiểm hơn thê này đâu chỉ vài trăm lần? Mấy con thú dữ cỏn con kia mà cậu lại sợ chắc?
Nhưng thái độ của cậu trong mắt Ngô Vinh Quang lại là nhận ra lỗi sai của mình, Ngô Vinh Quang vì muốn thể hiện sự độ lượng của mình, thế là nói: “Thôi, cậu có thể gặp chúng tôi ở đây cũng coi như có duyên, cùng chúng tôi lên đỉnh chính Lư sơn xem trận đấu đi, để tránh cậu có gặp chuyện gì nguy hiểm trên đường lại
không giải quyết được!”.
Trong lòng Diệp Thiên cảm thấy hơi buồn cười, hai ông cháu này đều thi nhau tự khen mình, mà lại trông như thật nữa.
Nghe thấy vậy, cậu cũng không từ chối, chỉ gật đầu nhẹ rồi đi theo phía sau hai ông cháu đó, cùng đi về phía đỉnh chính của Lư sơn.
Trên đường đi, Diệp Thiên cũng biết được tên của cô thiếu nữ, là Ngô Duyệt Huyên.
Có người đi cùng là Diệp Thiên, Ngô Duyệt Huyên như thể muốn khoe mọi thứ với Diệp Thiên, cô ta cảm thấy cô ta đứng trước mặt Diệp Thiên như là tiền bối trong giới võ thuật vậy.
“Vừa rồi cú đánh gấu đen của ông nội tôi, anh cảm thấy thế nào?”.
Ba người đi đến chân đỉnh chính của Lư Sơn, Ngô Duyệt Huyên đột nhiên lí nhí hỏi Diệp Thiên.
“Cú đánh đó à?” Diệp Thiên bình thản trả lời: “Cũng tạm được!”
Ngô Duyệt Huyên vốn dĩ muốn nghe những lời khen ngợi, khâm phục của Diệp Thiên nhưng câu trả lời này của Diệp Thiên ngay lập tức khiến cô ta nhăn nhó.
“Cái gì mà cũng tạm được?”.
“Anh có biết ông nội tôi là cao thủ đứng đầu trong Ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi không? Dùng tuyệt kỹ Đại Lực Ưng Trảo đánh nhau với các cao thủ ở tỉnh Xuyên, gần như chưa tìm được đối thủ, cho dù là Đường Đôn Nho của Đường Môn cũng không dám nói chắc chắn sẽ thắng ông nội tôi, thế mà anh dám nói cú đánh đó cũng tạm được?”.
“Xem ra tôi đã nhìn ra rồi, anh chính là kè ngoại đạo trong giới võ thuật, căn bản không biết được điểm mạnh trong kỹ năng võ thuật của các gia tộc, cho dù cho anh xem anh cũng
không hiểu!”.
Ngô Duyệt Huyên cảm thấy không tha thứ được, cô ta hoàn toàn coi Diệp Thiên như ếch ngồi đáy giếng, thê là quay đầu đi hướng khác, không thèm để mắt đến Diệp Thiên nữa.
Cô ta cảm thấy nói với Diệp Thiên bao nhiêu chuyện đi nữa thì cũng chẳng khác nào gẩy đàn tai trâu.
Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu, Ngô Duyệt Huyên bất mãn với cậu, nhưng đâu có biết cậu nói là “cũng tạm được” là đã rất khách sáo rồi, nếu bảo cậu nói thật, thì cú đánh của một người có công lực và tu vi chỉ ở cuối cấp tông tượng như Ngô Vinh Quang căn bản không đủ tư cách để cậu đánh giá.
Cả quãng đường đi lên đỉnh chính của Lư Sơn, Ngô Duyệt Huyên không thèm nói với Diệp Thiên một câu nào nữa, ba người im lặng đi suốt quãng
đường, nửa tiếng sau, cuối cùng cũng leo lên đến đỉnh chính của Lư sơn.
Trên đỉnh chính Lư sơn, ngoài vị trí trung tâm của đỉnh chính có dinh thự của Đường Môn ra, phía bên vách núi của đỉnh chính có một võ đài bằng đá được hình thành tự nhiên, có thể chịu được sự tấn công mạnh.
Độ cứng thậm chí hơn cả kính cường lực, nên được gọi là võ đài Lư sơn, nơi đây chính là nơi Đường Đôn Nho giao đấu với Diệp Thiên.
.