Cao Thủ Tu Chân

Chương 548: Chương 547



“Cuối cùng cũng đến rồi sao?”.

Ánh mắt Diệp Thiên lóe sáng, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa mai, không có bất cứ phản ứng nào.

Tuy mười hai hơi thở này rất mạnh, mỗi hơi thở mỗi khác, nhưng với cậu mà nói cũng chỉ là hạng nhãi nhép mà thôi, không đáng để cậu chú ý.

Cậu lại uống một ngụm rượu, nhìn về phía Kỷ Nhược Tuyết ở trên sân khấu.

Đôi mắt đẹp long lanh, con ngươi sáng trong của cô ấy và bóng dáng nhảy vách núi quyên sinh đó dần chồng lên nhau.

Mặc dù cậu không có quá nhiều tình cảm với Kỷ Nhược Tuyết, nhưng nhìn cô gái năm xưa từng mất hi vọng với cuộc sống có thể làm lại cuộc đời, có được thành tựu như ngày hôm nay, cậu cũng có chút cảm khái.


Trên sân khấu, cánh tay Kỷ Nhược Tuyết nhẹ nhàng đưa lên, lúm đồng tiền như hoa, giai điệu êm tai đã vang lên.

“Tôi tin mọi người đều rất quen thuộc với bài hát này đúng không? Mọi người cùng hô lớn tên bài hát nhé!”.

Cô ấy mỉm cười nói, vừa dứt lời, trong hội trường đã dậy tiếng xôn xao, cùng nhau gọi tên của bài hát này.

“Cuộc gặp gỡ đẹp nhất!”.

Kỷ Nhược Tuyết khẽ gật đầu, trong mắt có tia sáng lấp lánh lóe lên, môi hồng hé mở.

“Mỗi một lần mở show, bài đầu tiên tôi đều sẽ hát “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất”, nhưng tôi chưa bao giờ nói tới nguyên nhân”.

“Mọi người có biết vì sao không?”.

Những fans cuồng của Kỷ Nhược Tuyết ở bên dưới đều im lặng trong chốc lát.

Bọn họ hiểu rất rõ về Kỷ Nhược Tuyết, mỗi đợt liveshow của Kỷ Nhược Tuyết, cô ấy đều sẽ hát bài “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất” đầu tiên, nhưng về nguyên nhân thì Kỷ Nhược Tuyết lại chưa bao giờ tiết lộ, không ai biết cả.

Chỉ thấy Kỷ Nhược Tuyết cười dịu dàng, trên mặt hiện lên nỗi buồn trước nay chưa từng có, ứa nước mắt.

“Hôm nay mượn sân khấu của Tập đoàn Lăng Thiên, tôi muốn nói tất cả nguyên nhân cho các bạn biết”.

“Sở dĩ mỗi lần tôi đều hát bài “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất” đầu tiên là bởi vì một người”.

“Người này từng cứu mạng tôi, hơn nữa còn cứu vớt cả thế giới của tôi”.


Cô ấy chìm vào hồi ức, giọng nói khẽ vang.

“Ba năm trước, tôi còn chưa bước chân vào giới nghệ sĩ, nhưng tôi luôn có ước mơ trở thành ca sĩ.

Tôi cũng đã cố gắng mười năm vì điều này, để trở thành một ca sĩ được mọi người yêu thích, công nhận”.

“Ước mơ của tôi vốn dĩ sắp thành hiện thực, nhưng ba năm trước, một cơn ác mộng lại ập đến, phá tan ước mơ của tôi một cách vô tình”.

“Tôi mắc phải một căn bệnh lạ, hai mắt bị mù, người nhà tôi đã mời nhiều bác sĩ giáo sư nổi tiếng đến để chữa trị cho tôi, nhưng đều không có hiệu quả”.

“Lúc đó, thế giới của tôi đã sụp đổ, tôi nghĩ rằng cả đời này sẽ phải trải qua trong bóng tối”.

“Cho nên tôi đã chọn cách tự sát, chọn cách quyên sinh, tôi nhảy từ trên một vách núi cao ở Cán Tây xuống”.

Cô ấy cầm microphone trên tay, trên mặt hiện lên nụ cười trước nay chưa từng thấy.

“Nhưng tôi không ngờ, chính lần nhảy vực đó, tôi lại gặp được anh ấy”.
“Tôi không chết, anh ấy đã cứu tôi.

Ở trong núi sâu, anh ấy chăm sóc miếng ăn giấc ngủ cho tôi, đưa tôi rời khỏi cánh rừng chỉ toàn chim chóc thú hoang”.

“Hơn nữa, anh ấy còn tìm được linh dược có thể chữa mắt cho tôi.

Nhờ có anh ấy, thế giới của tôi như được thắp lại sự sống, tôi lại dấy lên hi vọng với cuộc sống một lần nữa”.


“Không có anh ấy thì sẽ không có Kỷ Nhược Tuyết của ngày hôm nay, tôi cũng không thể đứng ở trên sân khấu như bây giờ”.

“Anh ấy đã giúp tôi thành công, cứu vớt thế giới của tôi.

Bài hát “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất” chính là viết cho anh ấy, lời bài hát kể về những chuyện khi tôi và anh ấy gặp nhau”.

Cô ấy càng nói về sau, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy xuống.

“Nhờ có anh ấy mới có tôi của hiện tại, nhưng tôi không biết vì sao người tốt lại luôn có số mệnh trắc trở.

Anh ấy cứu tôi, đưa tôi về nhà, nói là rời đi tìm linh dược chữa mắt cho tôi, nhưng cuối cùng thuốc đã về, còn anh ấy… lại không quay về nữa, mãi mãi cũng không quay về nữa”.

Cô ấy đứng trên sân khấu, giống như đứa trẻ đầy bất lực, hai vai run run, gần như kêu khóc.

“Tôi thật sự rất muốn đứng ở trước mặt anh ấy, nói với anh ấy một tiếng cảm ơn, nói với anh ấy tôi thích anh ấy, thích đến mức không thể thoát ra, nhưng mọi thứ chỉ là hi vọng xa vời của tôi”.

“Thậm chí khi anh ấy rời đi, tôi còn không được nhìn thấy mặt mũi của anh ấy, gầy béo thế nào, cao thấp thế nào đều không biết”.




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất