Cao Võ Càng Muốn Tu Cái Tiên

Chương 43: Hóa Long

Chương 43: Hóa Long
"Đây là hồ sơ vụ án, ngươi cầm cho chắc!"
Hàn Quyên mặt âm trầm đem hồ sơ vụ án ném mạnh cho Lôi Chấn. Lôi Chấn cười ha hả, không hề để ý thái độ tồi tệ của đối phương: "Về sau chúng ta còn có nhiều hợp tác hơn nữa, lần này đa tạ Hàn Tuần Tra Quan phối hợp."
Lôi Chấn vừa xoa xoa cái đầu bóng loáng vừa nói một cách lơ đễnh: "Cao Võ đâu? Ta cũng muốn mang đi luôn."
"Đều giao cho ngươi cả đấy." Hàn Quyên ra hiệu cho người bên cạnh, "Đi đem người mang đến đây, nhớ kỹ thủ tục bàn giao phải đầy đủ, tránh xảy ra vấn đề lại đổ lên đầu chúng ta."
Mấy thành viên tuần sát vội vàng đi áp giải Cao Võ, mấy giám sự của giám sát chỗ cũng nhanh chóng đuổi theo.
Việc giao nhận người không phải chuyện nhỏ, Hàn Quyên thái độ ác liệt như vậy, ai biết chừng có giở trò gì trong này.
Hai bên giằng co nửa ngày, rồi cho Cao Võ làm một cuộc kiểm tra sức khỏe đơn giản, xác nhận thân thể hắn khỏe mạnh, thần trí tỉnh táo, không có bất kỳ ngoại thương nào, người của giám sát chỗ mới ký tên tiếp nhận.
Cao Võ đi theo người của giám sát chỗ ra khỏi Cục Trị An, cảm thấy ánh nắng bên ngoài chói mắt, bước đi trên đường chân như nhũn ra, tựa như giẫm trên bông.
Sáng sớm đến giờ chưa có gì vào bụng, chỉ uống mỗi nước lã. Thể chất của hắn vốn trao đổi chất nhanh, cả người đói đến hoa cả mắt.
Thấy chiếc xe Jeep cỡ trung màu đen đỗ ở đó, Cao Võ liền thấy lão gia tử ngồi ở hàng ghế sau.
Thương Hoằng Nghị cười với Cao Võ: "Đói bụng không cháu?"
Ông đưa cho Cao Võ mấy thanh năng lượng Thái Cực. Cao Võ nhận lấy, cảm động suýt khóc, quả nhiên vẫn là gia gia thương hắn nhất.
Cao Võ như hổ đói vồ mồi ăn liền năm cái thanh năng lượng, lúc này mới cảm thấy sống lại.
"Chậm một chút, đừng có gấp..." Ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Lôi Chấn quay đầu lại, thấy dáng vẻ chật vật của Cao Võ thì bật cười, "Chờ một lát vào trong kia làm vài thủ tục ghi chép, ngươi sẽ được về nhà thôi."
Cao Võ có phần ngoài ý muốn, hắn nhìn về phía lão gia tử. Lão gia tử gật đầu: "Lôi trưởng phòng là bạn cũ của ta, hắn nói không sao thì sẽ không sao đâu."
"Tạ ơn Lôi thúc." Cao Võ vội vàng nói lời cảm tạ.
"Mạng người là quan trọng nhất, theo đúng quy trình ít nhất phải giam giữ 48 tiếng đồng hồ. Cũng may có video chứng minh ngươi vô tội, nên không cần phải làm phức tạp."
Lôi Chấn nghiêm túc nói: "Ngươi chém giết tín đồ Ma Giáo, là thiếu niên anh hùng, đáng được ngợi khen."
"Đâu dám ạ, cháu chỉ là bị ép tự vệ thôi." Cao Võ có thể thoát thân đã vừa lòng thỏa ý lắm rồi, chẳng dám nghĩ đến chuyện tốt như vậy.
Lôi Chấn hiểu rõ nỗi lo của Cao Võ, ông cười nói: "Cứ yên tâm đi, có video làm chứng cứ, tình huống rõ ràng như ban ngày. Vụ này do ta chủ trì, sẽ không có gì lặp đi lặp lại đâu."
Ông ngừng một lát rồi nói thêm: "Ta sẽ giúp cháu xin bằng khen. Kiếm cái huy chương dũng cảm cũng không thành vấn đề. Cháu thi đại học còn được cộng điểm nữa. Lại còn có tiền thưởng. Đây là cháu đáng được hưởng, không cần khách khí."
Cao Võ nhìn về phía lão gia tử. Lão gia tử nói: "Video đã lan truyền rộng rãi rồi, cũng không thể làm gì cho kín tiếng được. Có được khen thưởng tự nhiên là chuyện tốt."
Lão gia tử nhìn Lôi Chấn: "Việc này sẽ không làm khó cho cậu chứ?"
"Trên mạng có bao nhiêu người đang theo dõi, khen thưởng Cao Võ một chút mới khiến mọi người hài lòng. Còn có thể tạo hiệu ứng khuyến khích, làm gương." Lôi Chấn xua tay, tỏ ý đây chỉ là một việc nhỏ.
"Đa tạ Lôi thúc." Cao Võ có chút cảm động, bạn của lão gia tử thật là quá coi trọng mình!
Lôi Chấn cười một cái nói: "Ngươi không cần lo lắng, Cục Trị An lần này làm hỏng chuyện, khẳng định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Bọn họ tuyệt đối không dám nhúng tay vào chuyện này nữa đâu."
Trong lòng Cao Võ có một cơn đau nhói, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ không thèm để ý chút nào: "Đều là việc công cả, cháu hiểu được."
Ngay trước mặt Lôi Chấn, không cần thiết phải tỏ ra mình là một kẻ tiểu nhân đắc chí. Chút tâm cơ này hắn vẫn phải có.
Vả lại, Lôi Chấn cũng là người của tập thể.
Lôi Chấn cũng có chút bất ngờ, Cao Võ tuổi còn trẻ mà đã tỏ ra cởi mở, lại còn có cái bụng dạ giấu kín được tâm tình thật sự. Thằng cháu này của lão Thương, không hề tầm thường chút nào... Cũng trách sao Hàn Quyên phải suy nghĩ nhiều.
"Tuổi còn nhỏ mà khí độ khoáng đạt, có lòng bao dung người khác, lại quả quyết uy vũ, thật là nhân tài..."
Lôi Chấn đã tiễn ân tình, tự nhiên muốn làm cho trọn vẹn, đối với Thương Hoằng Nghị một phen hết lời khen ngợi Cao Võ.
Cao Võ ra vẻ khiêm nhường, trong lòng lại rất vui vẻ, nhìn cái đầu trọc của Lôi Chấn, càng nhìn càng cảm thấy lão đầu này dễ mến, âm thầm cảm thán thảo nào người ta có thể làm được phó trưởng phòng.
Ngay cả lão gia tử cũng được khen đến mặt mày hớn hở, rất là vui vẻ…
Sự thật chứng minh Lôi Chấn không chỉ khéo nói lời hay, mà làm việc cũng nhanh nhẹn, thống khoái.
Tại giám sát chỗ, sau khi cho Cao Võ lấy khẩu cung, Lôi Chấn liền đem hết thảy vật phẩm tùy thân trả lại Cao Võ, còn tự mình tiễn Cao Võ và lão gia tử ra tận cổng.
Trở lại nhà cũ, Cao Võ nhìn khu vườn yên tĩnh, không khỏi có cảm giác như đã cách xa mấy đời.
"Hai ngày này cháu đừng đến trường vội, tránh mặt một chút."
Lão gia tử nói: "Ta đi mua ít đồ ăn, tối nay ăn một bữa ngon, giải xui cho cháu."
Đợi đến khi lão gia tử đi ra ngoài, Cao Võ lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tống Minh Nguyệt: "Tớ ra rồi, không có việc gì, cảm ơn cậu."
Ừ.
"Tối nay tớ không qua đâu, phải ở nhà bồi lão gia tử. Ngày mai tớ đi tìm cậu."
Được.
Tống Minh Nguyệt trả lời vẫn ngắn gọn như vậy, Cao Võ cũng không biết nên nói gì. Hắn hiểu rất rõ, lần này hắn có thể ra được là nhờ có Tống Minh Nguyệt ở phía sau ra sức.
Hắn càng hiểu rõ hơn việc này khó làm đến mức nào, khỏi cần phải nói, chỉ riêng việc gánh chịu áp lực từ Cục Trị An để công bố đoạn video thôi, cũng không biết phải vận dụng bao nhiêu tài nguyên.
Cái ân tình to lớn này, hắn thật không biết làm sao trả.
Tắt điện thoại, Cao Võ lại liên hệ Thương Thanh Quân. Thương Thanh Quân có lẽ đã ngóng chờ tin tức của hắn từ lâu, tin nhắn vừa gửi đi là Thương Thanh Quân trả lời ngay.
Nàng gửi một biểu tượng kinh hỉ thật lớn, còn có một biểu tượng ôm ấp thật to: "Cậu bình an trở về, tốt quá rồi!"
Từ sáng sớm khi nhận được điện thoại của gia gia, Thương Thanh Quân đã luôn chờ đợi tin tức của hắn. Bây giờ, cuối cùng thì nàng cũng đã trút được gánh nặng trong lòng.
Cách xa vạn dặm, Cao Võ vẫn có thể cảm nhận được niềm vui của Thương Thanh Quân. Trên mặt hắn cũng không khỏi lộ ra nụ cười. Lão gia tử quan tâm hắn, Tống Minh Nguyệt cũng quan tâm hắn, nhưng sự quan tâm của Thương Thanh Quân lại không giống với họ…
Hai người hàn huyên hồi lâu, đến khi Thương Thanh Quân phải đi học mới kết thúc.
Buổi tối, Cao Võ cùng lão gia tử ăn một bữa tối thịnh soạn, cũng trò chuyện rất nhiều.
Chủ yếu là nói về Ma Giáo, Ma Thần. Lão gia tử từng phục vụ trong quân đội, lại thường xuyên đi tiêu diệt tín đồ Ma Giáo, nên biết sơ lược về tình hình Ma Giáo, Ma Thần.
Trước kia lão gia tử rất ít khi nói về những chuyện này, bởi vì hai mươi năm nay thế đạo tốt, ít khi thấy bóng dáng Ma Giáo.
Mấy năm nay tình hình lại có biến hóa, Ma Giáo dường như có dấu hiệu tro tàn lại cháy.
"Nghe nói Vạn Thần Giáo có mười hai Ma Thần, mỗi vị đều có thần thông kỳ dị. Giữa các Ma Thần không ai quản ai, thậm chí còn chinh phạt lẫn nhau. Vì vậy, không thể coi Vạn Thần Giáo là một thể thống nhất, mà là một tập hợp của rất nhiều Ma Giáo."
Lão gia tử nói những điều này với vẻ mặt nghiêm túc. Trước kia Ma Giáo tàn phá bừa bãi, gây ra rất nhiều thương vong. Những kẻ thờ phụng Ma Giáo đều hung hãn, không sợ chết như những tên điên, lại chẳng thể nói lý lẽ.
Ông nói: "Theo ghi chép, tín đồ Ma Giáo thực chất được chia thành chín cấp bậc. Thấp nhất là tín đồ, người hầu, trợ tế. Đến cấp bậc trợ tế này, ít nhất cũng phải là Cao Cấp Võ Giả.
"Cao hơn nữa là chấp sự, thần quan, chủ tế, kém nhất cũng phải là võ sĩ. Những người này còn được Ma Thần gia trì, có đủ loại dị năng, vô cùng đáng sợ.
"Còn về những tín đồ Ma Thần ở cấp bậc cao hơn, ta cũng không rõ lắm…"
Cuối cùng, lão gia tử dặn dò: "Giữa các tín đồ Ma Giáo không có tình cảm gì, có điều, bây giờ danh tiếng của cháu đang quá lớn, phải cẩn thận tín đồ Ma Giáo trả thù. Sáng sớm đừng đến Bạch Long Sơn, ban đêm càng không được ra khỏi nhà."
"Vâng vâng... Cháu biết rồi."
Ăn xong bữa tối, Cao Võ ra sân luyện quyền, luyện kiếm, luyện đến khi toàn thân nóng bừng, bốc lên hơi trắng, lúc này mới trở về phòng tắm rửa.
Về đến phòng, Cao Võ lại luyện mấy lần Long Hình Cửu Thức, rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Dưới lầu không còn nghe thấy tiếng động gì, lão gia tử hẳn là đã ngủ. Cao Võ sờ vào thanh kiếm khí đặt bên tay, vật nặng trĩu này khiến hắn cảm thấy an tâm.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, Cao Võ mở Vô Lượng Công Đức Thư ra. Số công đức trên đó đã lên tới hai mươi lăm vạn.
Chỉ trong một ngày mà lại tăng thêm hơn bảy vạn công đức. Tốc độ tăng trưởng này khiến Cao Võ rất vui mừng.
Nếu có thể duy trì liên tục trong mười ngày nửa tháng, thì có thể tích lũy được cả triệu công đức.
Đáng tiếc, điều này rõ ràng là không thể. Một đoạn video có thể kích hoạt công đức là có giới hạn. Hơn nữa, hắn cũng không có cách nào duy trì được lượng truy cập lớn như vậy.
Thông tin hắn được thả ra đã lan đi, ngày mai độ nóng sẽ nhanh chóng giảm xuống. Chẳng cần đến hai ba ngày, cơn sốt này sẽ hoàn toàn qua đi.
Cao Võ chợt bật cười, chuyện này có thể có được một kết quả tốt đẹp như vậy đã là tạ trời tạ đất rồi. Có thêm được một lượng lớn công đức ngoài dự kiến, đều là niềm vui bất ngờ, hắn không thể quá tham lam được!
Mười vạn công đức được đầu tư vào Thanh Long Thần Khí Chú, sâu trong óc Cao Võ rung động, vô số thần quang màu xanh lam lấp lánh hội tụ, biến thành một con Thiên Long màu xanh lam ngửa mặt lên trời gầm thét!
Trong khoảnh khắc, Cao Võ cảm thấy mình và con Thiên Long màu xanh lam hòa làm một, thỏa sức bay lượn, bay múa trong vô tận đất trời…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất