Chương 51: Trảm Ma Thiếu Niên
"Biệt danh Phong Cẩu, 37 tuổi, từng phục dịch tại Cựu Quang quân đoàn, trải qua sinh hóa cải tạo. Đã cấy Nano cốt nền móng chất cường hóa, lớp biểu bì lân phiến được biên tập mọc lại. Xương cốt cường hóa đạt độ cứng cực cao, da dẻ lớp biểu bì lân phiến hóa, có thể chống cự súng ngắn đường kính nhỏ."
"Tiêm vào quá nhiều dược tề Phi Thử, tạo thành ý thức rối loạn, sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu sẽ mất lý trí. Ngươi phải cẩn thận cái miệng của hắn, hắn đặc biệt thích cắn người. Xương cốt cường hóa khiến hàm răng của hắn còn cứng rắn sắc bén hơn hợp kim, miệng hắn còn có thể há to phi thường, có thể tùy tiện cắn đứt cánh tay người khác..."
Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng đọc lại thông tin trên điện thoại di động, đây là tư liệu nàng đã tìm người để có được.
"Hoàng Hải đây là muốn giết ta trên đài a!" Cao Võ có chút khó chịu, lần đầu tiên lên đài đã sắp xếp đối thủ lợi hại như vậy, Hoàng Hải quả thực là rắp tâm hại người, thật là Gian Thần Tặc Tử!
"Đúng là có chút không hợp lý." Tống Minh Nguyệt cũng cảm thấy đối thủ này quá mạnh.
Lôi Đài Chiến không được sử dụng vũ khí, mà Phong Cẩu đã trải qua giải phẫu sinh hóa cải tạo, thân thể mạnh mẽ, quyền cước của Cao Cấp Võ Giả rất khó gây tổn thương cho Phong Cẩu.
Hơn nữa, Phong Cẩu còn có kinh nghiệm phục dịch trong quân đội. Điều này cho thấy hắn có kinh nghiệm thực chiến phong phú. Đối với Cao Võ, đối thủ này quá nguy hiểm.
Hoàng Hải lừa gạt rồi dọa dẫm đưa Cao Võ đến đây, lại cho Cao Võ rất nhiều huyết long tề, chẳng lẽ chỉ vì muốn giết chết Cao Võ? Về mặt logic mà nói, điều này không thông.
Tống Minh Nguyệt nói: "Đầu óc hắn không tỉnh táo. Chỉ cần giằng co một hai hiệp là sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, ngươi không nên nóng vội."
"Nghe cô." Cao Võ ra sức gật đầu, Tống Minh Nguyệt không chỉ có tinh thần lực cường đại, tu vi võ đạo cũng cao minh hơn hắn, trong chuyện này nghe theo Tống Minh Nguyệt là không sai.
Trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc, người chủ trì đứng trên lôi đài cầm loa liên tục hò hét, cố gắng cổ động bầu không khí.
Không ít khách trong đại sảnh cũng gật gù theo, Đông Giang có mùa đông kéo dài, cũng hình thành nên phong tục hào sảng phóng khoáng ở nơi này.
Người chủ trì ăn mặc lòe loẹt trước tiên cảm tạ những khách đang ngồi, sau đó giới thiệu Phong Cẩu, người sẽ giao đấu trước.
Toàn trường ánh đèn tối sầm lại, một chùm sáng rọi vào Phong Cẩu, hắn có dáng người thô tráng, cao chừng một mét tám, bộ võ đạo phục màu đen giản dị bị hắn làm cho căng phồng khi bước lên đài, trên mặt có mấy vết sẹo ngang dọc, đôi mắt băng lãnh vô tình.
Phong Cẩu chậm rãi bước lên lôi đài, xung quanh vang lên một tràng hoan hô. Kẻ này thường xuyên xuất chiến tại khách sạn Kim Thịnh, vì ra tay hung mãnh tàn nhẫn nên có nhân khí khá cao.
Đến lượt Cao Võ lên đài, cũng có một chùm sáng rọi vào người Cao Võ.
Giọng người chủ trì càng thêm cao vút: "Hôm nay, người khiêu chiến Phong Cẩu là Cao Võ, mười tám tuổi, Cao Cấp Võ Giả, nhân vật được mọi người tin tưởng, học sinh trung học mạnh nhất Đông Giang, Trảm Ma Thiếu Niên..."
Hắn đọc tên Cao Võ một cách kéo dài và cao giọng, còn thêm vào một loạt những danh hiệu, nghe đã thấy không phải là người tầm thường.
Cao Võ bước lên đài trong tiếng giới thiệu của người chủ trì, cậu lễ phép chắp tay chào bốn phía.
Xung quanh cũng vang lên một tràng vỗ tay, còn có một vài tiếng hoan hô. Hơn nửa số khách có mặt hôm nay đến đây vì Cao Võ.
Đứng cạnh Phong Cẩu hung mãnh dữ tợn, Cao Võ có dáng người thon dài thẳng tắp, cao hơn đối phương nửa cái đầu, tướng mạo cũng uy vũ tuấn tú, nụ cười tươi tắn, nếu xét về ngoại hình thì Cao Võ hoàn toàn áp đảo Phong Cẩu.
Tiếng hoan hô dành cho Cao Võ phần lớn đến từ phụ nữ. Còn đám đàn ông thì không quan tâm đến điều này, từ góc độ luận võ mà nói, hình tượng của Phong Cẩu rõ ràng mạnh mẽ hơn.
Cũng có người không ưa Cao Võ, Dương Như đang cằn nhằn với Hàn Dương: "Dựa vào cái gì mà hắn là học sinh trung học mạnh nhất Đông Giang, hắn xứng sao!"
Hàn Dương cười: "Dựa vào việc hắn dùng kiếm chém giết tín đồ của Ma Thần, nói như vậy cũng không phải là khoa trương."
Dương Như không vui, cô nghiêm túc nói: "Anh mới là mạnh nhất."
"Mạnh hay không không phải chỉ dựa vào lời nói, phải xem bản lĩnh." Hàn Dương rất xem trọng Cao Võ, nhưng sẽ không thừa nhận Cao Võ mạnh hơn mình.
Hắn có sự kiêu ngạo của riêng mình, khinh thường đi tranh giành những danh hiệu hão huyền này. Đối với võ giả mà nói, chỉ cần động thủ là có thể phân cao thấp, sao phải nói nhiều như vậy.
"Nhị ca ra tay nhất định có thể đánh nổ Cao Võ!" Dương Như tràn đầy tự tin về điều này. Hàn Dương chỉ cười, không nói gì.
Người chủ trì khuấy động bầu không khí đến cao trào, rồi nhường lôi đài lại cho Phong Cẩu và Cao Võ.
Trọng tài đeo găng tay trắng vung tay lên, ra hiệu trận đấu bắt đầu.
Phong Cẩu nhe răng cười với Cao Võ: "Thằng nhãi ranh, ta sẽ xé xác mày!"
"Đại ca, không giữ lời có được không?" Một câu của Cao Võ khiến Phong Cẩu ngẩn người, hắn lập tức nổi giận: "Thằng nhãi ranh tự tìm đường chết!"
Phong Cẩu chửi một câu rồi lập tức xông lên ép thẳng vào Cao Võ.
Cao Võ đương nhiên sẽ không liều mạng với Phong Cẩu, cậu nghiêng người lùi về phía sau, bước vòng quanh. Nhanh nhẹn nhờ vào việc giữ thân thể cân đối, bạo phát lực của cậu đã tăng lên rất nhiều, bước nhỏ lùi về phía sau gần như là sát mặt đất.
Sử dụng phương thức này là để cố gắng duy trì tiếp xúc với mặt đất, để có thể phát lực bất cứ lúc nào.
Phong Cẩu đang chiếm thế chủ động tăng thêm tốc độ, hai bước đã áp sát Cao Võ, hắn vung quyền đánh thẳng vào mặt Cao Võ.
Cú đấm này vừa nhanh vừa mạnh, như một viên đạn được bắn ra, mang theo một cỗ kình lực sắc bén xuyên thấu, quyền phong lướt qua xé toạc không khí.
Cao Võ đưa ngang tay lên đỡ, lực đấm của Phong Cẩu tuy mạnh nhưng vẫn bị cánh tay cậu làm lệch hướng.
Trong trận đấu lôi đài không được đeo găng tay, nắm đấm của Phong Cẩu cứng như sắt thép, khiến cánh tay Cao Võ rung lên, may mà thể chất của cậu phi thường bền bỉ, không thể so sánh với Phong Cẩu.
Ăn một quyền này, cậu chỉ thấy hơi đau, không có tác dụng phụ gì khác.
Sau cú đấm thứ nhất, Phong Cẩu tung ngay cú đấm thứ hai, rồi cú đấm thứ ba. Quyền của hắn nhanh như súng liên thanh, ba quyền một vòng, lặp đi lặp lại không ngừng.
Cao Võ lần đầu tiên gặp phải quyền pháp hung hãn như vậy, cậu hai tay bảo vệ chặt lấy mình, dưới chân không ngừng lui nhanh, không cho Phong Cẩu cơ hội đánh trúng.
Cuồng phong bạo vũ liên hoàn Khoái Quyền tấn công, thanh thế hung mãnh, động tác sắc bén nhanh chóng, khiến những người xem xung quanh nhiệt huyết sôi trào, không ngừng cổ vũ hò hét.
"Chiến binh quyền, kỹ thuật đột kích." Hàn Dương liếc mắt một cái đã nhận ra quyền pháp của Phong Cẩu, hắn lẩm bẩm: "Người này từng phục vụ trong quân đội."
Dương Như trợn to mắt: "Gã này quyền pháp thật là hung dữ, Cao Võ không bị hắn đánh chết đấy chứ?"
Cô không thích Cao Võ, nhưng thực sự không muốn thấy Cao Võ bị đánh chết. Với tư cách là người cùng trang lứa, là một thành viên của học sinh trung học Đông Giang, cô lại hy vọng Cao Võ có thể thắng.
Chỉ là sự lợi hại của Phong Cẩu vượt xa dự đoán của cô, những cú liên hoàn Khoái Quyền của đối phương thực sự giống như súng liên thanh...