Cao Võ Càng Muốn Tu Cái Tiên

Chương 56: Quy củ (Canh hai)

Chương 56: Quy củ (Canh hai)
Tám trăm vạn không phải là một số lượng nhỏ, tài khoản ngân hàng của Cao Võ lại bị hạn chế, không có cách nào chuyển khoản.
Vậy là Tống Vân Hà bảo trợ lý đi theo Cao Võ đến Ngân hàng Thương mại Bắc Châu, tại quầy làm cho Cao Võ một chiếc thẻ ngân hàng mới với quyền hạn cao hơn.
Sau đó, tám trăm vạn được chuyển vào tài khoản của Cao Võ.
Tống Vân Hà hào phóng như vậy, thậm chí không thèm làm bất kỳ hợp đồng nào, là vì hắn tự cảm thấy nắm chắc Cao Võ trong lòng bàn tay.
Hắn không sợ Cao Võ giở trò, thậm chí hắn còn hy vọng Cao Võ giở trò, như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận cho Cao Võ một bài học sâu sắc, để đối phương biết rõ đùa nghịch tiểu thông minh chỉ tự mình chuốc lấy khổ!
Đợi người trợ lý kia rời đi, Cao Võ mở ứng dụng ngân hàng trên điện thoại di động, lặp đi lặp lại cân nhắc mấy lần những con số trong tài khoản, càng xem càng thấy thích.
Tính cả kiếp trước đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn nắm giữ một khoản tiền lớn đến vậy.
"Tống thúc thúc, ngài có phải tên thật là Tống Công Minh không?" Cao Võ hắc hắc cười ngây ngô tự nói, tiền chủ động đưa tới cửa, thật đúng là Cập Thời Vũ!
Dù là ở sau lưng, Cao Võ vẫn muốn tán dương một câu: "Tống ca ca đại khí!"
Hôm nay là ngày thi đấu, giải Liên trường trung học còn có trận đấu cuối cùng của năm nay.
Cao Võ về ký túc xá trước, hắn vốn định liên hệ với Tống Minh Nguyệt, không ngờ Thẩm Việt đã ở ký túc xá chờ hắn.
"Đại ca, những lời huynh nói hôm đó trên lôi đài, đệ cảm thấy có vấn đề." Thẩm Việt cùng Cao Võ quá quen, không khách khí mà đi thẳng vào vấn đề.
"Thế nào?" Cao Võ không hiểu, hắn đã gửi video tỷ võ ở khách sạn Kim Thịnh cho Thẩm Việt, để hắn cắt ra một phiên bản phù hợp rồi đăng lên.
Chỉ là một video luận võ thôi mà, sao Thẩm Việt lại khó xử vậy?
"Cái khác không sao, chỉ là huynh hô to ta là thiên hạ đệ nhất, điều này quá cuồng vọng, đệ sợ khi truyền lên sẽ bị mắng..." Thẩm Việt có chút lo lắng, Cao Võ chỉ là một tiểu võ giả, lời này nói ra quá lớn!
Truyền đến tai những người thích gây sự không biết sẽ kéo thêm bao nhiêu thù hận, phiền toái hơn là có thể có người tìm đến tận cửa để thu thập Cao Võ, đây không phải chuyện nhỏ.
Cao Võ lại không để bụng: "Chúng ta không sợ tranh luận, càng có tranh luận càng hăng! Cường giả chân chính sẽ không để ý đến những điều này, những nhược kê để ý đến thì chúng ta cũng không cần để ý."
Hắn ngâm nga nói: "Thiếu niên tự có thiếu niên cuồng, tâm tựa kiêu dương vạn trượng quang!"
Hắn quay sang nói với Thẩm Việt: "Mười tám tuổi mà không cuồng, vậy còn gọi gì là thiếu niên! Vài năm nữa mà còn kêu gào như vậy thì mới thật là có vấn đề..."
"Được thôi." Thẩm Việt chủ yếu là lo Cao Võ bị người đánh, Cao Võ đã không sợ thì hắn cũng không sao.
Giống như Cao Võ nói, video càng gây tranh cãi thì càng có nhiều lượt xem. Hai bên mắng nhau càng hăng, độ gắn bó với nền tảng càng cao.
Nền tảng thích nhất những video như vậy, chẳng những sẽ đặc biệt dẫn lưu cho chúng, thậm chí còn cho một số tài khoản robot đăng những bình luận cực đoan để thu hút anh hùng bàn phím của cả hai phe vào cuộc.
Thẩm Việt mang theo laptop, ngay tại trên bàn học dùng phần mềm chỉnh sửa.
Cao Võ tranh thủ gửi Phi Tín cho Tống Minh Nguyệt, kể lại tình hình buổi hội đàm giữa trưa với Tống Vân Hà.
"Phi Tín chuyển khoản." Tống Minh Nguyệt chỉ trả lời bốn chữ.
"Mạnh vậy sao!" Cao Võ nghe theo định chuyển khoản tại chỗ, nhưng quyền hạn không đủ, việc chuyển khoản bị giới hạn...
Hắn xin tài khoản ngân hàng của Tống Minh Nguyệt, thông qua ứng dụng ngân hàng trên điện thoại mới chuyển được bốn trăm vạn.
"Ta đi tìm hắn. Chuyện còn lại không cần ngươi quản." Tống Minh Nguyệt nói xong câu này thì không lên tiếng nữa.
Cao Võ không quen với kiểu kết thúc trò chuyện lạnh lùng cứng rắn như vậy, hắn gửi một biểu tượng cảm xúc đáng yêu "Ngươi là đỉnh của chóp".
Tại văn phòng Tổng Giám đốc công ty Long Đằng, Tống Vân Hà đang xem báo cáo trên máy tính thì điện thoại vang lên.
Kết nối xong, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút khẩn trương của thư ký: "Tống tổng, tiểu thư Minh Nguyệt đến, cô ấy muốn gặp ngài."
"Cho cô ấy vào đi." Tống Vân Hà cũng đã chuẩn bị cho việc này, chỉ là không ngờ con gái đến nhanh như vậy.
Chỉ có thể nói Cao Võ quá hiệu quả, nhận tiền xong là lập tức bắt tay vào việc.
Thư ký dẫn Tống Minh Nguyệt vào văn phòng, rồi rất biết điều đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Tống Vân Hà dù bận vẫn thong thả ngắm nhìn con gái mình, trên mặt cô vẫn còn đeo kính râm, áo khoác lông cừu trắng muốt khoác trên người, kết hợp cùng đôi bốt da cao quá gối, toát lên vẻ tao nhã.
Cách ăn mặc của cô ngắn gọn mà tinh tế, rất hợp với kiểu tóc ngắn năng động. Gu ăn mặc thật tốt.
Ông không khỏi gật gù, là con cháu Tống gia, phải có phong thái của một gia tộc lớn. Còn như Cao Võ, ăn mặc tùy ý, nhìn là biết xuất thân không tốt.
"Con đến vì chuyện của Cao Võ?" Tống Vân Hà mỉm cười đi tới từ phía sau bàn làm việc, ông ngồi xuống bộ bàn trà tiếp khách, tâm trạng rất tốt pha cho con gái một tách trà.
"Hai cha con mình cũng hơn một tháng không gặp rồi, ngồi xuống, chúng ta hảo hảo tâm sự một chút."
Tống Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, ý là từ chối.
Tống Vân Hà tỏ vẻ rất hiểu ý nói: "Ta có thể hiểu tâm trạng của con, con không thích ta can thiệp vào cuộc sống của con."
Ông nhìn Tống Minh Nguyệt đang đứng im lặng, có chút cảm khái nói: "Ta biết Cao Võ không phải người xấu, thậm chí có thể nói là người tốt. Nhưng nó quá bồng bột, nội tình lại kém. Đi theo con chỉ làm liên lụy đến bước tiến của con thôi."
"Ta là cha con, ta phải chịu trách nhiệm cho tương lai của con."
"Hơn nữa, ta đã cho Cao Võ tám trăm vạn tiền bồi thường. Nếu nó có thể sử dụng số tiền đó một cách hợp lý, đủ để giúp nó thay đổi vận mệnh. Nếu nó thực sự có thể thi đậu đại học An Kinh, hai đứa làm bạn bè cũng không muộn."
Nhìn Tống Minh Nguyệt im lặng không nói gì, Tống Vân Hà cười nói: "Ta biết con không thích nghe những điều này, nhưng ta là cha con, con nhất định phải nghe ta. Chuyện này không có gì phải bàn cãi!"
Ông chuyển giọng, ngạo nghễ nói: "Tống gia chúng ta có thể trở thành đại gia tộc của Bắc Châu, có thể phồn vinh hưng thịnh như vậy, quan trọng nhất là tất cả người nhà họ Tống đều phải tuân thủ quy củ."
Tống Minh Nguyệt không tranh cãi, ngược lại gật đầu nhẹ giọng đồng ý: "Đúng là như thế."
"Con hiểu đạo lý này là tốt rồi." Tống Vân Hà rất vui mừng, con gái cũng đã lớn, hiểu chuyện rồi, nói một câu là hiểu.
"Xin lỗi, con gọi một cuộc điện thoại." Tống Minh Nguyệt lịch sự ra hiệu rồi bấm số trên điện thoại di động.
"À..." Tống Vân Hà bật cười, chẳng lẽ Tống Minh Nguyệt còn muốn tìm người mách tội? Tìm ai cũng vô dụng thôi.
Nhưng ngay sau đó ông không cười được nữa, vì trước khi trò chuyện, con gái ông đã gọi một tiếng "Ông nội".
Sắc mặt Tống Vân Hà có chút phức tạp, ông vô cùng kính sợ người cha của mình, không có chuyện gì tuyệt đối không dám liên hệ.
Con gái ông kể từ khi sống tự lập, cũng rất ít liên lạc với Tống gia, vậy mà hai người họ lại có liên lạc từ lúc nào?
Không đợi Tống Vân Hà nghĩ ra, Tống Minh Nguyệt đã đưa điện thoại cho ông: "Ông nội muốn nói chuyện với cha."
Tống Vân Hà mới dè dặt gọi một tiếng: "Cha, con là Vân Hà,"
Không đợi ông nói hết câu, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói hùng hậu, đầy trung khí của Tống Xuân Thu: "Lão Cửu, chuyện của Minh Nguyệt con đừng quản..."
"Vâng, vâng, con biết phải làm gì rồi." Tống Vân Hà vội vàng đứng lên, rất cung kính trả lời vào điện thoại.
Đầu dây bên kia nói thêm vài câu rồi cúp máy, Tống Vân Hà đưa điện thoại lại cho con gái, ông muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chỉ là Tống Xuân Thu đã nói rất rõ ràng, ông có tò mò đến đâu cũng không dám hỏi nhiều.
"Làm phiền anh nói rõ ràng với Cao Võ." Tống Minh Nguyệt hờ hững nhìn người cha của mình, chuyện này là ông gây ra, vậy thì phải do ông kết thúc.
"Cao Võ hả, ta là Tống Vân Hà, buổi trưa hôm nay chỉ là nói đùa thôi, cậu đừng coi là thật."
Trong loa điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn, trầm thấp của Cao Võ: "Như vậy sao được, tôi đã cầm tiền rồi, đã nói là phải làm."
Tống Vân Hà bất đắc dĩ nói: "Số tiền đó là chú tài trợ kinh phí cho cậu. Cậu giúp đỡ Minh Nguyệt tu luyện thật tốt, chính là giúp chú..."
"Cái này..."
Tống Vân Hà giải thích hơn nửa ngày, cuối cùng cũng nói rõ với Cao Võ, cúp điện thoại, ông không khỏi thở dài thêm một tiếng, chuyện này đúng là mất mặt quá.
"Gặp lại." Tống Minh Nguyệt khẽ gật đầu, xoay người đẩy cửa rời đi, để lại Tống Vân Hà một mình trong văn phòng xa hoa, lộng lẫy.
Trở lại biệt thự ở Vân Hồ sơn trang, Tống Minh Nguyệt mở máy tính bảng, đăng nhập vào trang web giải Liên trường trung học, mở trận đấu của Cửu Trung, lại không thấy Cao Võ ra sân.
Trận này Cửu Trung đối đầu với một đội yếu, Hoàng Long cao lớn vạm vỡ trên lôi đài uy phong lẫm liệt, rõ ràng là muốn quét sạch đối thủ.
Tống Minh Nguyệt gửi một tin Phi Tín cho Cao Võ: "Mọi chuyện đã giải quyết, mọi thứ như cũ."
"Đã nhận." Ngay sau đó là một loạt biểu tượng cảm xúc "Uy vũ, lợi hại". Tống Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ lòng nào trả lời Cao Võ bằng một biểu tượng cảm xúc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất