Cao Võ: Cày Thành Vũ Trụ Chi Chủ

Chương 1: Tần Phong

Chương 1: Tần Phong
"Tần Phong đồng học, mời đến."
Tại thứ bảy trung học văn phòng giáo vụ, chủ nhiệm lớp Lý Vệ Quốc chỉ vào chiếc ghế kim loại đối diện.
Tần Phong kéo ghế ra ngồi xuống, giữ lưng thẳng tắp.
Văn phòng rất rộng rãi, ngoài cửa sổ là khung cảnh quen thuộc trên hành tinh giáo dục "Khải Minh" - bầu trời nhân tạo màu xanh lam.
Những chiếc xe phản trọng lực dân dụng cỡ nhỏ lướt đi không tiếng động trên các tuyến đường bay được thiết kế sẵn. Xa hơn nữa, đỉnh những tòa nhà chọc trời đâm xuyên tầng mây, màn hình quảng cáo 3D trên các tòa cao ốc biến đổi không ngừng, giới thiệu loại gen tối ưu hóa "Long Huyết số ba" mới nhất.
Lý Vệ Quốc chiếu một tệp tin điện tử về phía Tần Phong. Trên màn hình sáng màu lam nhạt, một nhóm chữ số màu đỏ hiện lên vô cùng rõ ràng.
(Danh tính: Tần Phong)
(Mã học sinh: 7351098)
(Chỉ số sinh mệnh lực: 0.41)
(Xếp hạng tổng hợp niên cấp: 9873)
(Tốc độ tăng trưởng gần đây: 0.001/tháng)
Lý Vệ Quốc khẽ lướt ngón tay trên các con số, rồi cất lời: "Tần Phong, con là một đứa trẻ ngoan. Con luôn chuyên tâm nghe giảng, hoàn thành bài tập đầy đủ. Điểm này, tất cả giáo viên đều công nhận."
Ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Tuy nhiên, con cũng biết chính sách phân luồng tuyển sinh trung học."
Tần Phong gật đầu, không nói gì.
Đế quốc có một cương vực rộng lớn, tinh thần viễn chinh sục sôi, chiến tranh diễn ra khắp nơi.
Nhân loại cần những chiến sĩ, cần những cường giả.
Vì vậy, hệ thống giáo dục ngay từ cơ bản đã chia thành hai con đường.
Một con đường dẫn đến các trường đại học võ đạo, học viện quân sự tinh anh, nơi những cường giả chinh chiến khắp vũ trụ, lập nên những chiến công hiển hách.
Con đường còn lại là bước vào các trường kỹ thuật nghề, trở thành một "ốc vít" hữu dụng trong cỗ máy chiến tranh khổng lồ của đế quốc, ví dụ như thợ sửa chữa giáp động lực.
Tiêu chuẩn duy nhất để phân chia hai con đường này chính là "Chỉ số sinh mệnh lực".
Chỉ số đạt 0.8 là tiêu chuẩn để vào các trường trung học phổ thông thông thường.
Chỉ số đạt 1.0 mới có tư cách dự thi các trường võ đạo trọng điểm cấp ba.
Còn Tần Phong với chỉ số 0.41, chênh lệch với tiêu chuẩn thấp nhất đã gấp đôi.
"Thời gian còn lại cho kỳ thi trung khảo chỉ còn một tháng. Theo ước tính của hệ thống, xác suất con đột phá chỉ số sinh mệnh lực lên 0.5 trong một tháng tới là dưới một phần vạn. Nhà trường đề nghị con nên xin thôi học sớm để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh các trường kỹ thuật nghề theo diện xét tuyển sớm."
Lời Lý Vệ Quốc nói rất thẳng thắn, nhưng trong giọng nói không hề có chút mỉa mai hay coi thường, chỉ đơn thuần là thuật lại một sự thật đã an bài.
"Có rất nhiều lựa chọn xét tuyển sớm, như sửa chữa giáp động lực, quản lý hậu cần vật tư, xử lý sơ cấp khoáng vật linh năng... Đây đều là những vị trí mà đế quốc cần nhân tài, sau khi tốt nghiệp mức lương và đãi ngộ cũng rất ổn định."
"Con hiểu rồi, thưa thầy."
Tần Phong đứng dậy, hơi cúi người về phía Lý Vệ Quốc, "Em cảm ơn thầy."
Lý Vệ Quốc nhìn Tần Phong, trầm ngâm vài giây, rồi lấy từ ngăn kéo ra một thanh năng lượng nhỏ, đưa cho cậu.
"Đây là tiền phụ cấp dinh dưỡng tháng này, trường phát sớm cho con. Về nhà, con nói chuyện thật kỹ với bố nhé."
"Vâng ạ."
"Đi đi. À, gọi Trương Tiểu Lợi đến văn phòng một chuyến nhé."
"Vâng ạ."
Tần Phong nhớ không nhầm thì Trương Tiểu Lợi, giống cậu, cũng là một "học sinh cá biệt" - thành tích các môn văn hóa không tệ, cũng rất chăm chỉ, nhưng chỉ số sinh mệnh lực tăng lên cực kỳ chậm chạp.
Tần Phong nhận thanh năng lượng, quay người rời khỏi văn phòng.
Trở lại lớp, Tần Phong gọi Trương Tiểu Lợi đến văn phòng.
Không lâu sau, Trương Tiểu Lợi thất thần quay về, rồi lại gọi thêm một "học sinh cá biệt" nữa.
"Tại trường chúng ta, khối ba có tổng cộng ba mươi bảy lớp học."
Tần Phong dựa vào bên cửa sổ, lẩm bẩm: "Mỗi lớp có sáu mươi học sinh, trong đó khoảng hơn hai mươi là học sinh cá biệt. Còn những trường trung học phổ thông như thế này có hàng trăm nghìn chỗ."
"Và trong thời đại viễn chinh sục sôi này, những hành tinh giáo dục như thế này, đế quốc nhân loại mỗi giây đều có thể mất đi vô số cái, lại thu phục vô số cái."
"...".
Tần Phong giở tay nâng quyển "Đế quốc tổng sử".
Thành thật mà nói, cậu không muốn trở thành một "ốc vít" bình thường trong cỗ máy chiến tranh khổng lồ của đế quốc, sống một cuộc đời tầm thường vô vi, đặc biệt là trong một thế giới rộng lớn như vậy.
Nhưng hiện thực lại tàn khốc đến vậy.
Xuất thân thấp hèn, chính sách phân luồng, thiên phú bình thường, tất cả đã khiến cậu không có cơ hội được theo học các trường võ đạo cấp ba.
Thiết bị đầu cuối thông minh trên cổ tay cậu rung lên, hiển thị một tin nhắn.
(Phòng Giáo Vụ Trường Trung Học Số Bảy: Kính gửi học sinh Tần Phong, căn cứ chính sách phân luồng và tình hình cá nhân, chương trình học của ngài tại trường đã kết thúc vào ngày hôm nay. Xin hãy lựa chọn phương hướng kỹ thuật nghề nghiệp phù hợp. Chúc ngài tiền đồ xán lạn.)
Tần Phong tắt thông báo, bước ra khỏi cổng trường, lên chiếc xe buýt bay về nhà.
Xe buýt lao đi trên quỹ đạo cách mặt đất ba mươi mét, khung cảnh đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ vẫn vậy.
Trên màn hình chiếu 3D hình cầu khổng lồ là những hành tinh đang bốc cháy và hạm đội đế quốc dày đặc.
"... Hạm đội Lục Bì tấn công hệ Sao Cò Trắng, Quân đoàn thứ ba của Đế quốc khẩn cấp chi viện, hai bên giao tranh ác liệt tại khu vực đứt gãy hành tinh, nhiệm vụ của Đế quốc đã được thông báo trên trang web không gian phụ..."
"... 'Hoàng Đế' Keeskopf hôm qua đã thành công đột phá lên 'Cấp Hằng Tinh', trở thành cường giả Cấp Hằng Tinh trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đế quốc..."
"... 'Long Xà' Vương Siêu hôm qua đã đoạt giải nhất Cúp Tinh Không của Đế quốc, giành quyền tham dự Giải Vô Địch Thiên Tài Vũ Trụ..."
"... Lô tối ưu hóa gen mới nhất đã cập bến Sao Đen, công dân Đế quốc vui lòng đến điểm chỉ định để mua sắm..."
Tần Phong thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn thiết bị đầu cuối trên cổ tay.
Mở giao diện thông tin cá nhân, con số 0.41 kia, như một cái gai, đâm vào tầm mắt cậu.
Cậu chậm tiến có nguyên nhân của nó.
Năm Tần Phong bảy tuổi, tại một quảng trường đã xảy ra một sự kiện khe nứt không gian phụ quy mô nhỏ.
Một con "trùng nhuyễn hóa cấp thấp" bị xé rách không gian ném ra ngoài. Mặc dù nhanh chóng bị quân đội canh gác tiêu diệt, nhưng khí độc tản ra trước khi chết của nó vẫn làm ô nhiễm nửa con phố.
Tần Phong đã hít phải khí độc vào lúc đó.
Dù đã được cấp cứu kịp thời để bảo toàn tính mạng, nhưng nền tảng cơ thể đã chịu tổn thương vĩnh viễn.
Người khác tu luyện "Đế quốc Cơ Sở Đoán Thể Pháp" theo quy định thống nhất của Đế quốc thì luyện một lần có hiệu quả một lần, còn cậu luyện mười lần hiệu quả còn không bằng người khác một lần.
Sinh mệnh lực tăng lên, chậm như rùa bò.
-----------------
Xe buýt bay dừng tại trạm.
Tần Phong xuống xe, trở về khu dân cư "Ngân Âu" nơi cậu sinh sống.
Nơi đây là khu vực rìa thành phố, nhà cửa san sát, không hề ngăn nắp xinh đẹp như khu trung tâm.
Nhà cậu ở tầng mười bảy.
Mở cửa, một luồng khí hỗn hợp giữa mùi nước khử trùng thoang thoảng và mùi máu tanh xộc vào mũi.
Đó là mùi mà bố cậu, Tần Đại Hải, mang về từ chỗ làm việc. Mấy chục năm nay, nó đã thấm vào mọi ngóc ngách của căn phòng này.
Căn phòng không lớn, hai phòng ngủ, một phòng khách, được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.
Tần Phong thay giày, bước vào phòng khách.
Trên tường treo một bức ảnh gia đình. Trong ảnh, người bố trẻ tuổi mặc bộ quân phục phẳng phiu, ôm cậu lúc còn nhỏ. Bên cạnh là người mẹ với nụ cười hiền hậu.
Tuy nhiên, mẹ cậu đã qua đời vì bệnh lúc cậu năm tuổi.
Cậu đặt cặp sách xuống, bước vào bếp, bắt đầu vo gạo chuẩn bị bữa tối.
Nửa giờ sau, tiếng mở khóa cửa vang lên khe khẽ.
Tần Đại Hải đã về.
Ông có dáng người cao lớn, nhưng lưng hơi còng. Tay áo trái của ông trống rỗng, toàn bộ cánh tay đã mất trên chiến trường.
Thời gian và cuộc sống đã khắc lên khuôn mặt ông sự gian nan vất vả, nhưng đôi mắt ông vẫn bình tĩnh.
Ông cởi bộ đồng phục dính đầy vết bẩn và máu, thay quần áo ở nhà sạch sẽ, rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên.
Vài phút sau, Tần Đại Hải lau tóc bước ra, mùi đặc trưng của xưởng xử lý thi thể dị tộc trên người ông đã nhạt đi nhiều.
"Về rồi à?"
Ông nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn hai bộ bát đũa, hỏi.
"Vâng."
Tần Phong bưng món cuối cùng, rau xào dưa chuột, lên bàn.
Hai bố con lặng lẽ ăn cơm.
"Bố ạ." Tần Phong mở lời trước.
"Nói đi." Tần Đại Hải gắp một đũa thức ăn.
"Trường học bảo con xin thôi học sớm để chuẩn bị thi vào trường nghề."
Giọng Tần Phong rất bình thản.
Động tác nhai thức ăn của Tần Đại Hải khựng lại.
Ông đặt đũa xuống, nhìn con trai mình.
Trên khuôn mặt còn vương nét ngây thơ ấy, không có vẻ uể oải, cũng không có sự bất mãn, chỉ có một mảnh bình yên.
"Biết rồi."
Tần Đại Hải cầm lại đũa, "Ăn cơm đi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất