“Trong kỳ thi cuối kỳ 1, thương pháp và thân pháp của mình đều là cấp hai 99%, tới qua thi rồi mới đột phá.” Lý Nguyên thầm nghĩ: “Từ đây có thể đoán được là cấp bậc kỹ nghệ của thầy Hứa ít nhất là cấp bốn.”
Trong tình huống không có cột mốc so sánh nào khác, Lý Nguyên không hiểu lắm sự chênh lệch cụ thể của cấp một, cấp hai, cấp ba trên giao diện.
Nhưng cậu có thể mơ hồ đoán được là tính theo kỹ nghệ vũ khí lạnh của các bạn học, chắc là có một vài bạn học như Vạn Tiêu đạt tới tiêu chuẩn cấp hai.
Ngoài ra, Lý Nguyên còn xác nhận được một chuyện.
Nếu thương pháp và thân pháp của mình có tiến bộ thì nhất định sẽ được thể hiện rõ bằng số liệu trên giao diện.
Tách!
Trên màn hình cuối phòng học xuất hiện điểm kỹ nghệ võ đạo của Lý Nguyên: 365 điểm.
“Cao vậy hả?”
“Lớn hơn 360 điểm rồi!” Đôi mắt Chu Khải sáng bừng lên.
“Đây chính là sự khó khăn của việc thi đại học đấy! Hiện giờ chỉ mới lớp mười hai thôi mà điểm kỹ nghệ võ đạo của Lý Nguyên đã tăng mạnh so với học kì 1 rồi!”
“Cho dù là ở thành phố thì số điểm này cũng thuộc đám người giỏi nhất!”
“Chờ đến khi thi đại học, có lẽ Lý Nguyên có thể tranh thử Trạng Nguyên khoa đơn kỹ nghệ võ đạo toàn thành phố!”
“Lý Nguyên chắc chắn có thể thi đỗ đại học võ đạo.”
“Nếu thương pháp của tôi cũng lợi hại như Lý Nguyên…”
“Ai lại tát vài cái cho cậu ấy tỉnh đi!”
Đám bạn học vừa sốc lại vừa hâm mộ, nhỏ giọng bàn tán.
Nếu Lý Nguyên chỉ có 320 điểm hoặc là 330 điểm, thì đám bạn học có lẽ sẽ ghen ghét Lý Nguyên, bởi vì chênh lệch giữa hai bên không nhiều.
Nhưng khi chênh lệch quá nhiều thì đa số chỉ biết khâm phục mà thôi.
Phần lớn đều tự hiểu lấy mình, rõ ràng là không cùng một cấp bậc với người ta, cần gì phải đi ghen ghét chứ?
Huống chi, kỹ nghệ võ đạo khác với tố chất thân thể.
Nếu gia đình có điều kiện cực tốt thì có thể thuê thực liệu sư và lý liệu sư định chế kế hoạch huấn luyện chuyên môn, cộng thêm bản thân thức tỉnh linh tính võ đạo… vậy là có hy vọng đến năm lớp mười hai có thể tăng tố chất thân thể lên cấp bảy, thậm chí là cấp cao hơn.
Còn kỹ nghệ võ đạo, chỉ dựa vào nện tiền là nện không ra.
…
Lý Nguyên kiểm tra xong đã là năm giờ rưỡi chiều.
“Được rồi!”
“Theo kết quả kiểm tra hôm nay, sau khi lên lớp mười hai, đa số các bạn học đều có cố gắng.” Thầy Hứa Bác đã đổi về giọng lạnh lùng: “Nhưng cũng có bạn học không tăng còn giảm.”
“Các em đã là học sinh lớp mười hai rồi, thi đại học chưa chắc là bước ngoặt trong cuộc sống của các em, nhưng ít nhất thì nó cũng là một kỳ ngộ lớn trong đời… Chiều mốt thầy sẽ đến giám sát các em tu luyện võ đạo. Tan học!” Thầy Hứa Bác quay người đi.
Một câu nói vang lên ngay sau đó: “Lý Nguyên, Vạn Tiêu, hai em đến văn phòng của thầy.”
Đa số học sinh đã luyện đến đau chân, cả người đổ mồ hôi, nghe vậy thì lập tức tan ra hết.
Rất nhiều nam sinh vừa mở to miệng uống nước vừa rủ nhau đi căn tin đoạt vị trí.
Vài nữ sinh thì lôi kéo nhau đi WC.
“Anh Nguyên, em và đám Nghiêm Châu đi căn tin giành chỗ cho anh trước, sẵn tiện lấy một phần cơm dinh dưỡng cho anh luôn.” Chu Khải hô lên.
“Lão Chu, anh Nguyên là phải lấy hai phần cơm mới đủ.” Nam sinh khỏe khoắn tên Nghiêm Châu nói với Lý Nguyên: “Anh Nguyên, cứ để bọn em lấy cơm cho, anh mau đi văn phòng đi.”
“Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho các cậu.” Lý Nguyên cười nói.
“Thôi khỏi, mấy lần trước anh mang bữa sáng cho em, em còn chưa trả tiền anh nữa, hôm nay cứ coi như là em trả lại anh đi.” Nghiêm Châu cười nói.
Lý Nguyên cũng cười.
Ở trong lớp, ngoài Chu Khải ra thì cậu vẫn còn vài người bạn thân.
“Lý Nguyên, đi thôi!” Vạn Tiêu vóc dáng vạm vỡ gọi Lý Nguyên: “Không biết thầy Hứa tìm chúng ta làm gì nữa?”
“Chắc là muốn chuyển cậu qua lớp tinh anh.” Lý Nguyên cười nói.
Về phần vì sao tìm mình hả? Lý Nguyên có suy đoán, nhưng không chắc cho lắm.
Nắng chiều nghiêng rơi, sân trường bị ánh hoàng hôn màu vàng bao phủ.
Học sinh tan lớp đi theo nhóm, mặc đồng phục học sinh và đồng phục tập võ thống nhất với nhau, nhốn nháo túm tụm với nhau đi về phía căn tin, suốt dọc đường luôn nghe thấy tiếng nói cười.
Lý Nguyên và Vạn Tiêu ra khỏi tòa nhà giảng đường lớp mười hai, vòng qua một bồn hoa lớn, tiến vào tòa nhà văn phòng.
Cuối hành lang bên trái của tầng một là văn phòng của Hứa Bác.
Nói là văn phòng nhưng thực ra lại là một căn phòng võ đạo có diện tích cực kì rộng lớn.
“Báo cáo.”
“Báo cáo.”
Hai người đi tới cửa, Lý Nguyên đảo mắt, ước tính căn phòng võ đạo này phải trên 500m vuông.
Đây là lần thứ hai cậu tới đây.
Trong này có bày nhiều loại máy móc như máy kiểm tra khí huyết sinh mệnh, máy kiểm tra sức đấm, v.v. Mà rõ ràng chúng là loại cao cấp hơn.
Một mặt tường còn treo những vũ khí lạnh như thương, côn, búa, phần lớn đều chưa mở niêm phong.
Nhưng cũng có vũ khí lạnh đã mở niêm phong.
Thậm chí Lý Nguyên còn liếc thấy ở cuối văn phòng này có phòng vệ sinh và phòng vật lý trị liệu.