Trường cấp ba Số Một khu Quan Sơn có khoảng sáu ngàn học sinh nên diện tích căn tin cũng rất lớn.
Lý Nguyên mới vào cửa căn tin, Chu Khải đang ngồi ở phía xa đã gọi cậu: “Anh Nguyên, ở đây.”
Cậu ấy đang ngồi cùng mười nam sinh, trong đó có Vạn Tiêu và Nghiêm Châu. Họ đã chiếm mất hai cái bàn lớn để ăn cơm.
Lý Nguyên thấy vậy thì mỉm cười đi qua.
Các nam sinh trong lớp rất thích tụ tập lại ăn cơm.
“Anh Nguyên, hai phần đồ ăn dinh dưỡng của anh.” Chu Khải vừa ăn vừa đẩy hộp đồ ăn đặc chế tới trước mặt Lý Nguyên.
“Cà thẻ của ai đấy? Nghiêm Châu à?” Lý Nguyên vừa cười nói vừa ngồi xuống ăn.
“Đã nói là tôi trả rồi mà.” Nghiêm Châu cười nói.
“Tôi mang đồ ăn sáng cho cậu mấy lần, cũng chỉ có mì khô nóng, trứng gà, sữa đậu nành thôi, cộng lại cũng chưa tới năm mươi đồng.” Lý Nguyên lắc đầu: “Hai phần đồ ăn dinh dưỡng này của tôi cũng phải một trăm rưỡi rồi.”
Ở đây có nhiều nam sinh, số tiền mua đồ ăn cũng rất nhiều.
Một phần cơm thông thường hai mặn hai rau, ba mặn hai rau còn chưa tới hai mươi đồng nữa.
Mấy người Chu Khải, Nghiêm Châu ăn loại này.
Vì tối nay bọn họ sẽ đi học lớp văn hóa, không vận động mạnh nữa, thể lực tiêu hao khá ít…
Còn kiểu như Lý Nguyên, buổi tối phải tu luyện võ đạo ở cường độ cao hơn, ăn bữa cơm thông thường là không đủ, cứ như thế mãi sẽ khiến cơ thể thiếu hụt khí huyết.
Cậu phải ăn đồ ăn dinh dưỡng đặc chế, nhưng giá cả cao hơn nhiều.
Một phần này có giá bảy mươi năm đồng, mà Lý Nguyên lại cần hai phần.
Nói chính xác thì, bình thường Lý Nguyên ăn một ngày ba bữa, chi phí mỗi ngày cộng lại cũng gần ba trăm.
Một tháng cậu tiêu ít nhất tám ngàn đồng Lam Tinh tệ.
Điều này còn lâu mới đủ để chống đỡ cho cậu tu luyện bình thường, thỉnh thoảng cậu còn phải ăn các loại khí huyết dược dịch và đồ bổ có giá cả đắt đỏ.
Nếu cộng thêm vật lí trị liệu, một tháng cậu phải tiêu con số rất đáng sợ.
Đó còn là vì Lý Nguyên là học sinh, có thể tu luyện ở phòng võ đạo của trường, nơi này có đầy đủ sân tập để tập dùng vũ khí lạnh, bao cát, sân tập thương pháp.
Tuy hiệu quả không bằng tu luyện trong phòng võ đạo riêng, nhưng phòng võ đạo của trường được cái miễn phí.
Nếu đến võ quán chính quy trong xã hội thì sao? Tiền thuê tính theo giờ, gia đình bình thường căn bản không kham nổi.
“Võ là cái động nuốt tiền” không phải câu nói suông.
Đây cũng là nguyên nhân Lý Nguyên khát vọng thi đậu vào năm trường top.
Bởi vì, cậu tu hành võ đạo đến giờ, chú thím khó mà gánh được tiếp nữa.
…
Đi ra khỏi căn tin.
“Anh Nguyên, bọn em qua tòa nhà văn hóa đây, ngày mai gặp lại.” Chu Khải và Nghiêm Châu vẫy tay với Lý Nguyên.
“Ừ.” Lý Nguyên gật đầu.
Học sinh ở thời đại này, bắt đầu từ lớp mười, sáng nào cũng học lớp văn hóa, đến chiều mới tu hành võ đạo.
Buổi tối thì sao? Thì học sinh tự do lựa chọn, xem bản thân muốn đi theo con đường nào.
Cả nước Hạ chỉ có hai mươi chín đại học võ đạo.
Còn đại học văn hóa, cả nước có hơn một ngàn trường.
Nếu thi vào đại học võ đạo, điểm văn hóa sẽ được quy đổi, chiếm tỉ số 10%.
Nếu đi theo con đường học văn hóa, điểm võ đạo sẽ được quy đổi, chiếm tỉ số 30%.
Tuy là đến lúc điền vào đơn tình nguyện mới có thể quyết định là đi theo con đường văn hóa hay võ đạo, nhưng phần lớn học sinh đều đã có hướng học tập từ lớp mười.
Lý Nguyên quay lại phòng học võ đạo.
Dõi mắt nhìn lại, trong phòng học chỉ còn chưa tới mười người, khá trống.
Một bộ phận học sinh lớp 12A2 đã chọn đi theo con đường văn hóa, đây cũng là lựa chọn của phần lớn học sinh.
“Muốn thi vào đại học võ đao, đích thực khá khó khăn.” Lý Nguyên thầm nói trong lòng.
Hằng năm, tỉnh Giang Bắc có hơn một triệu học sinh thi đại học.
Đại học võ đạo Giang Bắc, trường đại học võ đạo duy nhất, hằng năm tu nhận không quá một vạn học sinh, chiếm tỉ lệ chưa tới 1% so với tổng thể.
Trường cấp ba Số Một khu Quan Sơn là trường trọng điểm của tỉnh, số học sinh thi đậu đại học võ đạo hằng năm cũng chưa tới một trăm người.
Trời còn chưa tối.
Mười người ở trong phòng học, phần lớn đang tán gẫu với nhau.
Buổi tối tu luyện võ đạo không có thầy giáo giám sát, đều dựa vào sự tự giác của bản thân.
“Lê Thiên Hựu.” Ánh mắt Lý Nguyên liếc thấy một cái bóng đen ở một góc.
Nam sinh cao khoảng một mét tám, mặt mũi gầy nhom, lại cố ý không nên tiếng, rất nghiêm túc tu luyện tu hành pháp cơ bản.
Cô không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc nói chuyện của người khác.
Có thể thấy được một giọt mồ hôi trên trán, cậu ấy đã tu luyện được một thời gian rồi.
“Quyển thật!” Lý Nguyên khẽ than: “Không hổ là vua đấm của lớp.”
Không quấy rầy đến người khác.
Lý Nguyên lấy một cây thương lớn, chọn một nơi thoải mái trong phòng, bắt đầu tu luyện thương pháp.
Vì sao lại không tu luyện tu hành pháp cơ bản chứ?”
Vì mỗi ngày Lý Nguyên đều thức dậy lúc ba giờ sáng, đi tới trường, một mình tu luyện tu hành pháp cơ bản ở trong phòng học võ đạo trống không.
Sau đó, gần sáu giờ, cậu đi đến căn tin ăn điểm tâm, rồi đến phòng học văn hóa để tự học.
Buổi chiều cậu lại tu luyện tu hành pháp với mọi người hơn hai tiếng.
Tu hành pháp mỗi ngày chia thành ba đến ba lần, kéo dài bốn tiếng là tốt nhất, đây là thí nghiệm mà đông đảo võ đạo cường giả lặp đi lặp lại.
Sinh mệnh tiến hóa, gân cốt trên người được tôi luyện, khôi phục, lớn lên, cũng cần có thời gian.
Chín quá hóa nẫu.
Thời gian còn lại, Lý Nguyên cũng có thể dùng để nghĩ đến thương pháp và thân pháp.
Hai tiếng sau.
Tiếng chuông tan học vang vọng trong sân trường, các học sinh trong phòng đã lần lượt rời đi rồi, ngoài Lý Nguyên đang luyện tập thương pháp thì chỉ còn Lê Thiên Hạo đang tu luyện đao pháp mà thôi.
Bỗng nhiên.
Trước mắt Lý Nguyên chợt xuất hiện một thông báo mà cậu có thể nhìn thấy.