Theo lý mà nói, học sinh lớp mười hai vốn dĩ có áp lực rất lớn, không nên hỏi đến cái đề tài mẫn cảm này, huống chi còn đến chín tháng mới thi đại học.
Có điều, Lý Trường Châu sắp đi xa, đồng thời tin chắc rằng Lý Nguyên sẽ không bị ảnh hưởng nên mới hỏi vậy.
Trần Huệ nhìn về phía Lý Nguyên. Từ trước đến giờ, bà vẫn luôn là người chăm lo cuộc sống hàng ngày của Lý Nguyên, tất nhiên là cũng quan tâm vấn đề này.
“Nguyện vọng thi đại học?” Lý Nguyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Chú thím, con vẫn muốn thành võ giả toàn chức, mục tiêu hàng đầu của con là năm trường võ đạo top.”
“Nếu không thi đỗ thì cố gắng thi vào ‘lớp võ giả’ của đại học võ đạo Giang Bắc.”
Võ giả toàn chức?
Lý Trường Châu và Trần Huệ nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Học sinh tốt nghiệp đại học võ đạo chưa chắc là võ giả toàn chức.
Ví dụ như Lý Trường Châu, ông học đại học võ đạo, thành tích khá là tốt, chỉ là cuối cùng vẫn học thêm một chuyên ngành khác.
Võ giả có ưu thế hơn người thường về mọi mặt. Kể cả khi làm công việc thường ngày, võ giả cũng có tinh lực và tốc độ tư duy cao hơn người thường, có xác suất làm ra thành tựu.
Còn võ giả toàn chức, xem tên đoán nghĩa, chính là toàn tâm toàn ý tập trung cho võ đạo, cố gắng đi xa hơn trong võ đạo, đồng thời sẽ có nhiều nguy hiểm hơn nữa.
Bởi vì võ giả tu luyện càng cao, muốn tiến bộ thì phải trải qua các loại trận chiến sinh tử…
“Tiểu Nguyên, không thể chọn học thêm một chuyên ngành nữa sao? Sau khi tốt nghiệp đi thi công chức hoặc là làm giáo viên võ đạo đều được hết.” Trần Huệ không nhịn được nói.
Ở trong mắt bà, Lý Nguyên và Lý Mộ Hoa đều giống nhau.
Bà giống như là một người mẹ lo lắng cho sự an toàn của Lý Nguyên.
Theo bà thì trở thành nhân viên công chức hoặc là giáo viên võ đạo chính là một công việc tốt.
“Võ giả toàn chức?” Lý Trường Châu không phản đối, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có thể thi đỗ năm trường võ đạo top không? Trường con mỗi năm chỉ có vài người thi đỗ thôi đúng không? Hôm nay kiểm tra con thức tỉnh linh tính võ đạo rồi hả?”
Lý Trường Châu biết rõ rất khó để thi đỗ năm trường võ đạo top.
Đại học võ đạo Giang Bắc ở tỉnh Giang Bắc mỗi năm chiêu sinh mười nghìn người.
Còn năm trường võ đạo top thì khi cộng lại hết cũng chỉ chiêu sinh khoảng mười nghìn người trong phạm vi cả nước.
Mỗi năm tỉnh Giang Bắc chỉ có trên dưới trăm người là đỗ năm trường võ đạo top.
“Chưa thức tỉnh.” Lý Nguyên lắc đầu.
“Còn chưa thức tỉnh vậy mà con…” Lý Trường Châu nhíu mày.
“Nhưng trong các bài kiểm tra ở trường học hôm nay, tố chất thân thể của con là cấp 6.5.” Lý Nguyên nói: “Kỹ nghệ võ đạo là hơn 360 điểm.”
Lý Trường Châu đôi mắt sáng ngời, trên mặt có vẻ kích động khó giấu.
Ông hiểu giá trị trong lời nói của Lý Nguyên.
“Thật sao?” Trần Huệ ngạc nhiên.
Bà nhớ rõ kết quả kỳ thi cuối kỳ 1 của Lý Nguyên tuy cũng xuất sắc, nhưng không xuất sắc như hiện giờ.
Nhất là tố chất thân thể, mới đây đã tăng 0.5 cấp? Rất khó tin!
“Thầy Hứa Bác tự mình kiểm tra, điểm kỹ nghệ võ đạo dựa theo tiêu chuẩn thi đại học.” Lý Nguyên nói thêm.
Hứa Bác kiểm tra?
Lý Trường Châu gật đầu.
Ông biết Hứa Bác. Đối phương có phần nổi tiếng kể cả khi tính trong cả khu Quan Sơn.
Lúc trước khi nghe Hứa Bác trở thành chủ nhiệm lớp võ đạo của Lý Nguyên, Lý Trường Châu rất là vui vẻ, cho rằng Lý Nguyên có một người thầy tốt.
“Giỏi lắm!”
“Tiểu Nguyên, nếu cứ theo tốc độ hiện nay, bỏ qua năm trường võ đạo top sang một bên, thì rất có thể con sẽ thi đỗ lớp võ giả của đại học Giang Bắc.” Đây là tin tức tốt nhất mà ông nghe thấy vào ngày hôm nay.
Lý Nguyên nhìn chú thím, thầm than trong lòng.
Cậu vốn định đợi đến kỳ thi tháng giêng sẽ cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.
Bây giờ chú sắp đi xa rồi, Lý Nguyên nghĩ nghĩ rồi vẫn nói ra để cho đối phương yên tâm hơn.
Người làm cha mẹ lo lắng nhất là an toàn của con cái, kế tiếp mới là tiền đồ của con cái.
“Con cứ từ từ suy nghĩ về nguyện vọng thi đại học. Còn về làm võ giả toàn chức, chờ khi nào con thi đỗ đại học võ đạo, bắt đầu học đại học rồi hãy quyết định.” Lý Trường Châu dặn dò: “Bây giờ phải lo học tập cho tốt đã.”
“Con biết.” Lý Nguyên gật mạnh đầu.
“Về chuyện chú đi Bắc Cương, tạm thời chỉ có con và thím biết thôi.” Lý Trường Châu lại nói: “Sau này chú không có ở nhà, khi nào con rảnh hãy giúp thím chăm sóc em trai em gái… Được rồi, con mệt mỏi cả ngày rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Lý Nguyên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nói chuyện học bổng hạng ba.
Cậu đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Cửa đóng lại.
“Ông Lý!” Trần Huệ nhìn về phía Lý Trường Châu, nói bằng giọng điệu tức giận: “Lúc nãy ông ủng hộ Tiểu Nguyên làm võ giả toàn chức?”
Bà thật sự tức giận.