Hứa Bác và cô gái đồ đen thu liễm hơi thở khi đi ngang phòng học, lại thêm chưa quan sát kỹ lắm, vậy nên Lý Nguyên không nhận thấy có người đi ngang.
Cậu hoàn toàn đắm chìm trong việc tu luyện của mình.
Lúc học chương trình văn hóa, tuy rằng Lý Nguyên cũng học rất nghiêm túc, nhưng bản chất là mang theo tâm thái “hoàn thành nhiệm vụ”, nên rất khó đạt tới hiệu suất cao nhất.
Nhưng lúc tu luyện quyền pháp, thương pháp, cảm nhận được tố chất thân thể, kỹ nghệ quyền thuật dần dần tăng lên, Lý Nguyên lại cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng.
Cậu tập trung đến mức tận cùng.
Khi nào một chuyện nào đó, chỉ có hoàn toàn đắm chìm và thật sự yêu thích thì mới có thể tiến bộ một cách nhanh nhất được.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Bất chợt…
[Cảnh giới quyền pháp của cậu từ 88% cấp ba tăng lên 89% cấp ba]
[Quyền lực của cậu từ 426kg tăng lên 427kg]
[Tốc độ của cậu từ 14.4m/s tăng lên 14.5m/s]
Ba câu nhắc nhở liên tiếp trống rỗng xuất hiện trong tầm mắt Lý Nguyên. Số liệu giao diện Thần Cung cũng có thay đổi.
Nhưng cậu đang đắm chìm trong tu luyện, chưa nhận ra được tố chất thân thể tăng lên một ít.
Cho đến khi đồng hồ trí năng đột nhiên rung lên.
“Năm giờ rưỡi rồi hả? Nhanh quá đi mất!” Lúc này, Lý Nguyên mới bừng tỉnh.
Toàn thân cậu chảy khá nhiều mồ hôi.
“Ơ? Tố chất thân thể tăng lên một ít?” Lý Nguyên để ý thấy nhắc nhở đến từ giao diện Thần Cung.
Cậu cảm thấy rất vừa lòng.
“Mỗi ngày tiến bộ một ít, cứ kiên trì như thế.” Lý Nguyên thầm nghĩ.
Một năm trước, Lý Nguyên thức tỉnh Tâm Linh Thần Cung, học được Quan Nhật Đại Tinh Không, mỗi ngày quan tưởng hai tiếng đồng hồ, chịu đựng qua cơn tra tấn tâm linh và nóng cháy địa ngục là mọi mệt mỏi trên cơ thể đều sẽ tan mất, tác dụng tốt hơn cả ngủ sâu và vật lý trị liệu chuyên sâu.
Từ đó, cậu bắt đầu có thói quen đi đến trường học lúc hơn ba giờ sáng.
Mặc dù là ngày nghỉ, cậu cũng sẽ ở dưới lầu tiểu khu tìm chỗ tu luyện.
Cố gắng đến mức tận cùng.
Nhờ vậy cậu mới có được thành tích tiến bộ vượt bậc về võ đạo trong một năm qua.
Lý Nguyên lau khô mồ hôi trên người rồi cất khăn đi.
Cậu chợt cảm giác được gì đó, quay đầu lại nhìn.
“Thiên Hựu? Đi học sớm vậy?” Lý Nguyên mỉm cười nhìn vóc dáng gầy gò đeo ba lô.
“Cậu đến sớm hơn cả tôi nữa mà.” Lê Thiên Hựu hơi giật mình nhìn Lý Nguyên.
“Tôi mới đến, vừa cất ba lô xong.” Lý Nguyên vừa lấy cây thương vừa cười nói: “Trong tiết tự học tối qua, tôi về sớm hơn cậu, vậy nên hôm nay tôi phải đi sớm tự học, cố gắng bù lại mới được.”
“Vậy hả?” Lê Thiên Hựu nhìn chằm chằm Lý Nguyên với vẻ nghi ngờ.
Cậu ta đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy rồi.
Trong mỗi tiết tự học buổi tối, cậu ta luôn là người cuối cùng ra khỏi phòng học, bị các bạn học khác trong lớp gọi là “cuốn vương số một”.
Nhưng mà…
Chỉ có Lê Thiên Hựu mới biết, dù cậu ta đi tới phòng học vào lúc sáu giờ rưỡi, sáu giờ mười lăm, thậm chí là sáu giờ, thì lúc nào cũng có một bóng dáng đã đến phòng học rồi, đó chính là Lý Nguyên.
Hôm nay, cậu ta cố tình đi tới phòng học vào lúc năm giờ bốn mươi.
Và Lý Nguyên vẫn như cũ đứng trong phòng học.
“Vèo!”
Cách đó không xa, Lý Nguyên lấy cây thương ra, yên lặng tu luyện thương pháp.
“Chẳng lẽ ngày nào Lý Nguyên cũng đến trường học lúc năm giờ rưỡi? Thậm chí là sớm hơn nữa?” Lê Thiên Hựu nhìn Lý Nguyên, không nhịn được mà nghĩ.
Sau đó, cậu ta tự mình lắc đầu.
Không thể nào!
“Nhà mình chỉ cách trường học một con phố thôi, xem như là gần lắm rồi.”
“Mình thỉnh thoảng đi học lúc năm giờ hơn, ban ngày là sẽ bị buồn ngủ.” Lê Thiên Hựu thầm nghĩ: “Nếu muốn giữ tinh thần tỉnh táo cho suốt ngày, thì vẫn phải thức dậy lúc sáu giờ mười lăm mới được.”
Lê Thiên Hựu cũng là kiểu người cực kì tự hạn chế.
“Hoàn cảnh gia đình của Lý Nguyên chỉ tốt hơn mình một chút thôi, không đi vật lý trị liệu cao cấp nổi, còn ở xa trường học nữa… Nếu cậu ta muốn đến trường lúc năm giờ rưỡi, thì năm giờ phải thức dậy, cơ thể sẽ không chịu nổi.”
“Chắc là cậu ta cũng giống mình, thỉnh thoảng đến trường lúc năm giờ hơn.”
“Chỉ là cả mấy lần đều vừa lúc gặp mình thôi.”
Lê Thiên Hựu suy đoán.
Cậu ta không suy nghĩ nhiều hơn nữa, bắt đầu tu luyện tu hành pháp cơ bản của mình.
Mãi cho đến khi sáu giờ rưỡi, sắc trời sáng hẳn, vài bạn học lục tục đi vào phòng học võ đạo.
“Hai vị cuốn vương các cậu đến rồi hả?” Vài bạn học trêu ghẹo, sau đó ai nấy đều tự đi tu luyện.
Không phải học sinh lớp mười một, mười hai không nỗ lực, mà là phần lớn học sinh tập trung cho chương trình học văn hóa, dù có đến sớm thì cũng sẽ đi phòng học văn hóa ôn tập môn văn hóa.
“Leng keng…”
Lý Nguyên để thương vào kệ binh khí, ra khỏi phòng học, đi về phía căn tin.
Đến giờ ăn sáng rồi.
Một ngày ba bữa, ăn đúng thời gian quy định, nhiều cơm hoặc ít cơm theo nhu cầu của từng người.
Đây chính là tu dưỡng cơ bản của một học sinh võ đạo.
Ăn sáng xong, Lý Nguyên lập tức đi phòng học văn hóa, bắt đầu học môn văn hóa ở buổi sáng.