Hiệu trưởng Đàm hiểu rõ, thực lực của Hứa Bác không quá kinh khủng, sau khi bị thương, tố chất thân thể cũng chỉ ở cấp 19 mà thôi, nhưng có thể xông pha ở Tinh Giới hơn hai mươi năm còn sống sót quay về… Quan hệ vô cùng sâu rộng.
Hiệu trưởng Đàm biết, ngày xưa Hứa Bác tới trường trung học Số Một khu Quan Sơn cũng do bộ trưởng Hạ đích thân đưa tới.
“Hứa Bác.” Hiệu trưởng Đàm lắc đầu, nói: “Thầy muốn tôi đồng ý, dù sao cũng phải cho tôi một lí do chứ, là học sinh nào thế? Hay là hạt giống tốt cấp hai?”
Hiệu trưởng Đàm hiểu cách làm người của Hứa Bác.
Ông ấy dạy học sinh rất nghiêm khắc, cũng chịu trách nhiệm tới cùng, làm việc đều cân nhắc cho học sinh.
Ông ấy là giáo viên đứng đầu trường.
Nếu không, dù Hứa Bác có quan hệ rộng, hiệu trưởng Đàm cũng sẽ không thật sự quan tâm đối phương.
Còn việc nghi ngờ đối phương định tham ô năm trăm ngàn Lam Tinh tệ? Hiệu trưởng Đàm càng chưa bao giờ nghĩ tới.
Phải biết rằng, văn phòng của Hứa Bác do chính ông ấy bỏ ra hơn mười triệu Lam Tinh tệ để sửa sang… Võ giả mạnh đã xông pha Tinh giới nhiều năm, tài sản tích lũy được vô cùng nhiều.
“Có một hạt giống tốt, nhưng không phải cấp hai.” Hứa Bác nói: “Lớp mười hai.”
“Hạt giống tốt lớp mười hai á? Đáng để nhận học bổng đặc biệt à?” Hiệu trưởng Đàm ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của ông, không có học sinh nào như thế.
Học bổng cần cân nhắc rất nhiều phương diện như: thành tích, hoàn cảnh gia đình, thiên phú, lí lịch chính trị.
“Tôi gửi tài liệu cho thầy.” Hứa Bác nói.
Rất nhanh, hiệu trưởng Đàm nhận được một tài liệu mạng. Ông mở ra xem ngay.
Đã làm việc trong giới giáo dục năm mươi năm, năng lực của ông rất mạnh.
“Hứa Bác, Lý Nguyên này đích thực là hạt giống tốt, rất có tiềm năng, thầy khai thác được thằng bé đúng là có công.” Hiệu trưởng Đàm khen mắt nhìn người của Hứa Bác trước.
Chợt, ông ấy đổi giọng: “Nhưng muốn phê học bổng đặc biệt cho cậu ấy? Tôi nói thật, Lý Nguyên còn kém chút.”
“Kém chỗ nào?” Trên mặt Hứa Bác lộ ra vẻ không vui: “Ông không xem video cậu ấy luyện thương à?”
“Xem rồi, rất tốt.”
Hiệu trưởng Đàm lắc đầu, nói: “Nhưng học bổng do nhà nước phát, không chỉ cần tôi và bộ trưởng Hạ đồng ý, còn cần cục giám sát Trí Năng phê duyệt nữa.
“Cục giám sát Trí Năng không do con người xét duyệt, chỉ xem thành tích thi cuối kì, linh tính võ đạo có thức tỉnh hay không cũng là một chỉ tiêu quan trọng.”
“Lần trước thi cuối kì, thành tích của cậu ấy mới chỉ lọt top 30 của khóa, còn chưa thức tỉnh linh tính võ đạo nữa… Rất khó thông qua cửa xét duyệt cuối cùng.” Hiệu trưởng Đàm nói.
“Dựa vào thực lực của cậu ấy bây giờ, cậu ấy có hy vọng lọt vào top 20 của khóa.” Hứa Bác trợn mắt.
“Đó là thầy nói.” Hiệu trưởng Đàm lắc đầu: “Cục giám sát Trí Năng chỉ xem thành tích thi cuối kì, ít nhất cũng phải đợi đến kì thi khảo sát tháng Giang.”
“Kì thi khảo sát tháng Giêng á?” Hứa Bác không vui: “Còn mấy tháng nữa, hoa cúc cũng tàn rồi.”
“Lão Đàm, thầy cũng là võ giả mà, thầy biết tầm quan trọng của lứa tuổi này.” Hứa Bác nói: “Bây giờ thầy có thể cho tài nguyên gì luôn không?”
“Bây giờ á?”
Hiệu trưởng Đàm suy nghĩ: “Học bổng bậc hai, tôi có thể duyệt luôn.”
“Năm mươi ngàn Lam Tinh tệ á? Không đủ.” Hứa Bác dứt khoát lắc đầu.
“Trong tay tôi chỉ có quyền hạn này thôi.” Hiệu trưởng Đàm buông tay, nói: “Thế này đi, tôi cho cậu ấy thêm một phòng võ đạo độc lập nữa, đây là đãi ngộ của top 10 đó.”’
Hứa Bác nhíu mày, như thể còn chưa thấy đủ.
“Hứa Bác, đủ rồi đó.”
“Học sinh lớp mười hai, năm mươi ngàn đã đủ để mua hai ba tháng khí huyết dược dịch cơ sở rồi.” Hiệu trưởng Đàm nói: “Đợi đến kì thi khảo sát tháng Giêng, nếu cậu ấy có thể lọt vào top 20 của khóa, tôi sẽ xin học bổng bậc một cho cậu ấy.”
“Top 20 của khóa á? Lão Đàm? Tôi không thể không nói, ông khinh người quá đấy.” Hứa Bác lắc đầu, nói: “Đến kì thi khảo sát tháng Giêng, Lý Nguyên hoàn toàn có hy vọng lọt vào top 20 của khóa.”
Lần này, hiệu trưởng Đàm cười.
“Còn chưa thức tỉnh linh tính võ đạo nữa.”
“Cậu ấy muốn lọt vào top 10 là việc không thể nào.” Hiệu trưởng Đàm nói: “Nếu cậu ấy thật sự làm được… Ừm, tôi sẽ dốc hết sức giúp cậu ấy xin học bổng đặc biệt.”
“Nếu không xin được, tôi sẽ bỏ tiền tài trợ cho cậu ấy một ít.” Hiệu trưởng Đàm cười nói.
“Thầy hứa rồi đấy nhé.”
Mắt Hứa Bác sáng lên, trong mắt lộ ra chút gian xảo: “Thầy hứa rồi đó, tôi quay video lại rồi… Được rồi, tôi đã gửi đơn xin học bổng bậc hai cho thầy rồi đó, mau phê duyệt đi.”
“Tôi còn có việc, cúp máy đây.”
“Tút….”
Hứa Bác tắt video, để lại hiệu trưởng Đàm còn chưa lấy lại tinh thần ngồi trong văn phòng. Ông nhìn “văn kiện đợi phê duyệt” vừa xuất hiện trên màn sáng mà sửng sốt.
Hiệu trưởng Đàm sao không hiểu nữa chứ.
Ông đã mắc bẫy rồi.
Nếu Hứa Bác thật sự muốn xin học bổng đặc biệt, sao mới một giây đã gửi đơn xin học bổng bậc hai qua chứ?
Rõ ràng ông ấy đã chuẩn bị tốt trước chưa đề nghị rồi.