Cao Võ: Người Khác Liều Mạng Quyển, Ngươi Nằm Giáo Hoa Trong Ngực Ăn Bám

Chương 3: Lâm Thanh Ly lại chủ động nắm tay nam sinh ư? !

Chương 3: Lâm Thanh Ly lại chủ động nắm tay nam sinh ư? !
Một ngày trôi qua thật nhanh.
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trong rừng rậm dần tối đi.
"Hô... Hô..."
Tô Minh vác kiếm, tựa vào gốc đại thụ, thở dốc kịch liệt.
Mồ hôi tuôn rơi trên mặt hắn, tóc đã ướt đẫm mồ hôi, thanh trường kiếm loang lổ vết máu trong tay cũng nứt ra mấy đường.
Cậu gọi bảng thuộc tính ra, nhìn những con số trên đó, khóe miệng Tô Minh khẽ nhếch, mệt mỏi nhưng mãn nguyện cười.
Khí huyết: 155.6.
Một ngày bận rộn, cậu đã giết tổng cộng 84 con Yêu thú bất nhập lưu.
Toàn bộ điểm nguyên năng thu được đều dồn vào khí huyết, hiện tại cậu chỉ còn kém 24.4 điểm khí huyết nữa là đạt chuẩn vào võ đại trọng điểm.
Tốc độ tăng tiến này, trước đây cậu nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Trong lúc này, Tô Minh cũng thử giết mấy con động vật nhỏ bình thường, nhưng hệ thống không hề phản ứng.
Xem ra chỉ có giết Yêu thú mới thu được điểm nguyên năng. Chẳng trách suốt 17 năm từ khi xuyên việt tới, hệ thống vẫn "im hơi lặng tiếng", vì trước đó cậu luôn sống trong thành phố, chưa từng tiếp xúc với Yêu thú.
Đáng tiếc, nếu sớm phát hiện bí mật này, có lẽ giờ cậu đã là một võ giả chính thức, nổi danh một phương rồi.
Tô Minh nghĩ, có chút tiếc nuối.
Nghỉ ngơi một lát, hồi phục phần nào thể lực, cậu đưa tay nhìn đồng hồ.
"Còn hai mươi phút nữa là 6 giờ, phải quay về tập hợp."
Bên ngoài thành phố, Yêu thú hoành hành, nếu lỡ chuyến xe buýt, bị bỏ lại trong rừng rậm thì thảm.
Không có thầy cô dò xét xung quanh, nhỡ có Yêu thú tiến giai xông vào, dù chỉ là Yêu thú nhất giai thấp nhất, cũng có thể dễ dàng xé xác cậu bây giờ.
Tiếc nuối liếc nhìn sâu trong rừng, Tô Minh lê bước nặng nề, tiến về điểm tập hợp.
Qua đêm nay, khu rừng rậm này sẽ không còn an toàn nữa.
Muốn "cày quái" luyện cấp, phải tìm vị trí khác.
Ngoài thao trường do trường học điều động binh lính chuyên môn thiết lập, còn nơi nào thích hợp với cậu?
Tô Minh lặng lẽ suy nghĩ, bất giác đã ra khỏi rừng cây, đến điểm tập hợp.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, thấy Lý Mậu ở rìa đám đông, đang định bước tới thì không khí xung quanh đột ngột thay đổi.
Các học sinh vừa rồi còn nhiệt tình trò chuyện bỗng im bặt, hơn trăm ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cậu, kèm theo tiếng thì thầm xì xào.
"Hắn là Tô Minh à?"
"Nhìn cũng bình thường mà, Lâm Thanh Ly sao lại chọn hắn?"
"Chắc chắn là giả, không biết ai tung tin đồn nhảm nhí, Lâm giáo hoa làm sao có thể để ý loại người này."
"Nghe nói khí huyết của hắn mới hơn 140, mẹ nó còn không bằng tao..."
Nghe những lời xì xào đó, khóe miệng Tô Minh giật giật.
Xem ra, tin tức cậu tỏ tình thành công với Lâm Thanh Ly sáng nay đã lan truyền rộng rãi rồi.
Không hổ danh "Bạch nguyệt quang" băng sơn giáo hoa của Nhị Trung, chỉ cần dính dáng đến cô, chuyện bé bằng con kiến cũng lan đi khắp nơi chỉ trong vài phút.
Thật phiền phức.
Để tránh tên não tàn nào đó vì "anh hùng cứu mỹ nhân" mà nhảy ra thách đấu, cậu phải tranh thủ tìm Lâm Thanh Ly, làm rõ mọi chuyện, giải thích mối quan hệ giữa hai người mới được.
Tô Minh vừa mới thức tỉnh hệ thống, trong đầu chỉ có "cày quái" mạnh lên, thi võ đại.
Yêu đương ư?
Xin kiếu!
Cảm nhận được những ánh mắt đầy oán niệm, ghen tị dán chặt trên lưng, Tô Minh rùng mình.
Cậu đảo mắt, tìm kiếm bóng dáng Lâm Thanh Ly trong đám đông, vô tình chạm phải một ánh mắt đặc biệt sắc bén, khiến da đầu cậu tê dại.
Đó là một nam sinh vô cùng nổi bật, đứng giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, được mọi người vây quanh như sao vây trăng.
Một thân trang phục thẳng thớm đơn giản, mái tóc đen nhánh được vuốt keo, khuôn mặt như tạc tượng, cao tới 1m8.
Dù là dung mạo hay khí chất, so với người mẫu hay minh tinh lưu lượng còn hơn mấy bậc.
Bên hông hắn đeo một thanh trường kiếm, vỏ kiếm nạm bảy viên lam bảo thạch, điểm xuyết đường vân xích kim, nhìn là biết hàng thủ công của đại sư, giá trị không nhỏ.
Kiếm như vậy, người như vậy, tùy tiện đứng ở đó cũng là tâm điểm chú ý, khó mà không để ý tới.
Tô Minh biết người này, tuy không quen, nhưng biết "lai lịch" của đối phương.
Tần Tường.
Lớp trưởng lớp Tám, con trai cưng của ông chủ tập đoàn Tần thị – tập đoàn hàng đầu thành phố, ngậm thìa vàng từ trong trứng nước, cùng Lâm Thanh Ly được xưng tụng là "Nhị kiêu" của Lô Dương Nhị Trung.
Tài năng thiên phú thuộc hàng nhất lưu, lại được gia đình chống lưng về tài lực, nghe nói từ nửa năm trước khí huyết đã đột phá ngưỡng 200, trở thành võ giả chính thức.
Nghe nói hắn vốn nên học trung học ở Nhất Trung, nhưng vì theo đuổi Lâm Thanh Ly, nên đã chuyển trường đến Nhị Trung vào ngày thứ hai khai giảng lớp 10.
Giờ Lâm Thanh Ly thành bạn gái của Tô Minh, người khó chấp nhận nhất, không cam lòng nhất, có lẽ chính là hắn.
Hai người đứng cách nhau, xa xa đối mặt.
Tần Tường sắc mặt lạnh nhạt, không để lộ hỉ nộ.
Tô Minh nghĩ ngợi, hất cằm, đưa ánh mắt "How are you?", chủ động bày tỏ thiện ý.
Đây là "con nhà có điều kiện", không oán không thù, không cần thiết gây hấn với người giàu.
Nhưng Tần Tường có vẻ không hiểu ý của cậu, cau mày, rồi dời mắt đi.
Ơ hay, "ca" tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi với nữ thần của cậu thật sự không có gì.
Tô Minh thầm nhủ, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Lâm Thanh Ly.
Lúc này, một nam sinh lạ mặt tiến đến chỗ cậu.
"Tô Minh, nghe nói cậu tỏ tình thành công với Lâm Thanh Ly, thật hay giả?"
"Giả." Tô Minh trả lời qua loa.
Tên kia vỗ đùi, "ối chà" một tiếng, quay sang đám bạn, lộ vẻ "quả nhiên là thế".
"Tao đã bảo rồi! Lâm Thanh Ly làm sao có thể yêu đương thời trung học, chúng mày còn không tin..."
Cuộc đối thoại của hai người lọt vào tai nhiều người, đám đông xôn xao bàn tán, không ít người thầm vui mừng, cho rằng tin tức lúc trước chỉ là đồn nhảm.
...
"Tần ca, tin đó đúng là đồn nhảm rồi."
"Tao đã bảo là không thể nào mà, Lâm Thanh Ly nếu có yêu đương, cũng chỉ có thể là với Tần ca thôi, ngoài Tần ca ra, Nhị Trung còn ai xứng với cô ấy?"
"Ngu ngốc, ăn nói kiểu gì đấy? Phải là Lâm Thanh Ly chỉ xứng với Tần ca, hiểu chưa!"
Trong đám đông, đám nam sinh vây quanh Tần Tường đua nhau nịnh hót.
Tần Tường mặt không đổi sắc, tay phải đặt lên chuôi kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve viên bảo thạch, thản nhiên nói: "Có hay không thì cũng vậy thôi, tôi hiểu Thanh Ly, nếu cô ấy thật sự yêu đương vào lúc này, chắc chắn có mục đích riêng."
"Mục đích gì?" Một nam sinh nhanh nhảu "làm nền".
Tần Tường nói: "Đơn giản là để che mắt người, dựng lên một tấm bình phong."
"Bình phong?"
Khóe môi Tần Tường hơi nhếch lên, giọng tùy ý: "Còn hai tuần nữa là thi đại học, khí huyết của Thanh Ly vẫn chưa đạt 200, với tính cách của cô ấy, chắc chắn muốn dốc sức vào giờ phút quyết định để đột phá giới hạn võ giả chính thức, tranh suất vào top 10. Nhiều kẻ không biết lượng sức lại thích tỏ tình vào dịp cuối cấp, lúc này, dựng tấm bình phong có thể giúp cô ấy tránh khỏi những phiền phức, tập trung luyện khí huyết."
"Ra là vậy, Tần ca cao kiến!"
"Nghe Tần ca nói, đúng là có lý."
Mọi người bừng tỉnh ngộ, gật gù đồng ý.
Tên nam sinh lúc trước nói tiếp: "Nhưng cô ấy đâu cần làm thế? Vượt qua 200 khí huyết thôi mà, chỉ cần đồng ý làm bạn gái Tần ca, dược tề khí huyết thiếu gì, giúp cô ấy thành võ giả chính thức trong tích tắc ấy chứ? Giờ lại vô cớ làm lợi cho thằng nhãi họ Tô kia!"
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, cho rằng Lâm Thanh Ly không biết điều, không đi đường quang minh lại tự gây khó dễ cho mình.
Còn gã Tô Minh kia thì may mắn, "vớ" được món hời lớn, dù chỉ là cái danh "bạn trai Lâm Thanh Ly" thôi cũng khiến bao người ghen tị chết rồi.
Tần Tường hờ hững cười, ánh mắt sâu thẳm.
"Chim sẻ sao hiểu chí lớn, các cậu biết gì? Chỉ là tình nhân trên danh nghĩa thôi, không cần để ý, hai người đó sẽ không thật sự có gì đâu. Đợi thi đại học xong, Thanh Ly tự khắc chia tay với hắn."
Là đại thiếu gia của tập đoàn Tần thị, thân phận tôn quý, tầm nhìn xa trông rộng.
Hắn chẳng thèm để ý những trò "bạn trai hờ" này.
Dù sao đi nữa, người cuối cùng ôm mỹ nhân về, chiếm được trái tim Lâm Thanh Ly, chắc chắn sẽ là hắn...
Đám đông ồ lên một tiếng.
Ánh mắt Tần Tường khẽ động, nhìn theo hướng mọi người đang nhìn.
Lâm Thanh Ly xuất hiện.
Chỉ thấy cô vận bộ váy trắng tinh khôi, như tiên nữ giáng trần, nhẹ nhàng bước ra từ khu rừng cây u ám, thu hút mọi ánh nhìn.
Tần Tường mỉm cười, đặt tay lên chuôi kiếm, định bước tới chào hỏi.
Ánh mắt Lâm Thanh Ly đảo qua đám đông, bỗng dừng lại trên một bóng hình, cất bước đi thẳng tới.
Bước chân Tần Tường khựng lại, nụ cười đông cứng.
Hướng kia là...
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Chỉ thấy Lâm Thanh Ly đi thẳng đến trước mặt một người, người đó chính là Tô Minh, tâm điểm của mọi sự chú ý.
Hai người nhìn nhau.
Một lát sau, Lâm Thanh Ly đột nhiên đưa tay nắm lấy tay phải Tô Minh, đồng thời tự nhiên đứng cạnh cậu, cúi đầu không nói.
Gió đêm thổi tới, khẽ lay vạt váy trắng.
Hai người sóng vai, mười ngón tay đan vào nhau.
Khoảnh khắc ấy.
Răng rắc!
Trong sân vang lên không biết bao nhiêu tiếng "tan nát cõi lòng".
Tất cả mọi người há hốc kinh ngạc, tròng mắt suýt lồi ra ngoài, không thể tin vào cảnh tượng mình vừa chứng kiến.
Cái này... cái này...
Đây là Lâm giáo hoa xưa nay tránh xa người ngàn dặm, không nể mặt ai sao?
Cô ấy lại chủ động nắm tay nam sinh ư? !
Trời ạ! Đây quả thực là địa ngục!
Không khí hoàn toàn tĩnh lặng.
Trong đám đông, mặt Tần Tường cứng đờ, năm ngón tay siết chặt chuôi kiếm vô thức dùng lực, răng rắc một tiếng, làm vỡ viên bảo thạch nạm trên đó.
Gân xanh trên trán hắn giật giật, vẻ mặt hơi vặn vẹo.
Đáng chết... đáng chết... đáng chết... đáng chết...
Tay của Thanh Ly, hắn theo đuổi lâu như vậy còn chưa được chạm vào mà! !

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất