Chương 50: Hơn Nửa Đêm Gọi Điện Thoại Lừa Đảo Gì Vậy?
"Thưa ngài, con trai ngài là Tô Minh, có thiên phú xuất chúng, biểu hiện vô cùng ưu dị. Ở giai đoạn cao trung, cậu ấy đã rèn luyện khí huyết đạt trên 300 điểm, thật đáng quý! Chúng tôi tin rằng, tương lai cậu ấy hoàn toàn có thể tỏa sáng rực rỡ trên con đường võ đạo, đạt được những thành tựu cực cao."
"Để triệt để khai quật tiềm năng của Tô Minh, mang đến cho cậu ấy một môi trường bồi dưỡng tốt đẹp nhất, Phượng Sơn Võ Đại chúng tôi nguyện ý dành cho Tô Minh một hợp đồng nhập học hệ S xa hoa nhất..."
Tô Chí Quân càng nghe càng nhíu chặt mày, cuối cùng không nhịn được ngắt lời: "Các người gọi nhầm số rồi!"
Nói xong, anh liền cúp máy.
"Ai vậy?"
Vợ anh, Liễu Mai, bị tiếng ồn đánh thức, còn ngái ngủ hỏi.
Tô Chí Quân tức giận đáp: "Một gã chủ nhiệm ban tuyển sinh trường nào đó, gọi nhầm số."
Anh biết rõ trình độ của con trai mình mà.
Tên thì đúng là Tô Minh, nhưng thằng nhóc đó làm gì có khí huyết tới 300, một nửa cũng chưa tới! Đối phương chắc chắn đang tìm một người trùng tên trùng họ, gọi nhầm vào số nhà anh.
"Ngủ đi em." Liễu Mai nói.
Tô Chí Quân nằm xuống, căn phòng lại trở về tĩnh lặng.
Thế nhưng, chưa được bao lâu, chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.
Tô Chí Quân đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ giật mình ngồi bật dậy.
"Bọn người này làm sao vậy?!"
Anh vớ lấy điện thoại, ấn nút nghe, còn chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã đổi giọng.
"Xin chào, cho hỏi có phải phụ huynh của em Tô Minh không ạ? Tôi là nhân viên công tác ban tuyển sinh của Liêu Thông Võ Đại, mạo muội làm phiền khuya khoắt, chỉ muốn trao đổi một chút về nguyện vọng học lên của em Tô Minh..."
Lại một kẻ hồ đồ nữa sao?
Tô Chí Quân cảm thấy bực bội trong lòng, gằn giọng nói: "Tôi nói các người có thể xác minh thông tin cho kỹ càng được không? Sao hết người này đến người khác gọi nhầm số vậy? Xin đừng làm phiền tôi ngủ nữa!"
Anh cúp máy một cách thô bạo, còn chưa kịp đặt điện thoại xuống thì chuông lại đổ dồn.
Lần này người nói chuyện là nữ: "Chào anh ~ Xin lỗi vì đã làm phiền khuya như vậy, tôi là..."
*Tút*
Tô Chí Quân không thể nhẫn nhịn được nữa, trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
"Chuyện gì vậy anh?" Liễu Mai ngồi dậy hỏi.
"Điện thoại lừa đảo! Nói gì mà trường của họ muốn chiêu Tô Minh nhập học, ba xàm ba láp, chẳng có câu nào đáng tin!"
Tô Chí Quân tức giận đến muốn chửi đổng.
Ban ngày đi làm đã áp lực lắm rồi, đến tối ngủ cũng không yên giấc, ai mà không nổi cáu cơ chứ?
Một hai cuộc gọi nhầm còn có thể hiểu được, nhưng hết cuộc này đến cuộc khác thì không thể là vô ý được, chắc chắn là có mục đích.
Giờ bọn lừa đảo làm ăn tới mức này rồi sao? Đến khuya khoắt vẫn còn đi "tuyển" khách hàng.
Mà cái trò lừa này cũng quá rẻ tiền, khí huyết 300 điểm? Thiên phú hơn người? Sao không nói con trai anh thi đỗ thủ khoa đại học luôn đi!
"Thôi, ngủ đi em, mai còn phải dậy sớm."
Liễu Mai an ủi một câu, hai vợ chồng lại nằm xuống.
Vài phút sau.
Tô Chí Quân đã thiếp đi, thì cái chuông điện thoại chết tiệt kia lại réo lên!
"Bọn người này có thôi không vậy..."
Anh bực bội ngồi dậy, phát hiện tiếng chuông không phải từ điện thoại của mình, vì anh đã tắt máy rồi.
Mà là chiếc điện thoại của Liễu Mai đặt trên tủ đầu giường đang nhấp nháy sáng.
"Điện thoại của em kìa." Anh cau có vỗ vỗ vợ.
Liễu Mai cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, giọng hơi ngạc nhiên: "Là Trang Linh gọi."
"Alo? Tiểu Linh à, muộn thế này gọi điện có chuyện gì không?"
Trang Linh: "Dì à, xin lỗi dì, không phải cháu gọi có việc gì đâu, mà là Trần chủ nhiệm ban tuyển sinh của trường cháu, muốn nói chuyện với dì và dượng về chuyện học hành của em Tô Minh."
Liễu Mai ngớ người: "Trần chủ nhiệm trường cháu?"
"Vâng ạ, lần này Tô Minh thi đại học thành tích rất tốt, khí huyết đạt 350 điểm, xếp thứ ba toàn tỉnh trong ngày thi thực chiến đầu tiên, Trần chủ nhiệm muốn chiêu em ấy vào trường cháu." Giọng Trang Linh rất bình tĩnh.
Đầu óc Liễu Mai trống rỗng.
Từng chữ Trang Linh nói ra cô đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau thì lại thành chuyện không tưởng.
Tô Minh? Khí huyết 350 điểm? Thứ ba toàn tỉnh?
Nếu đây là một trò đùa thì cũng quá lố bịch rồi.
Định thần lại, giọng Liễu Mai có chút run rẩy: "Tiểu Linh, cháu... Cháu không gạt dì đấy chứ? Cháu nghe được tin này từ đâu?"
Trang Linh: "Trần chủ nhiệm nói với cháu, chắc chắn không sai được đâu ạ.
Dì à, thật ra lần trước em Tô Minh đến nhà, cháu đã không nói thật với dì. Lúc đó cháu đã biết thực lực của em ấy không như những gì em ấy thể hiện ra, em ấy bảo cháu đừng nói với dì trước..."
Những lời phía sau, Liễu Mai không còn nghe rõ nữa.
Cô cầm điện thoại, ngơ ngác quay sang nhìn chồng.
"Chí Quân, vừa rồi mấy cuộc gọi kia hình như không phải lừa đảo... Con trai anh lần này thật sự có tiền đồ rồi, Lâm Viễn Võ Đại cũng muốn chiêu nó kìa."
Tô Chí Quân ngẩn người, nghi ngờ mình đang nghe nhầm trong đêm khuya.
"Trang Linh nói? Không phải... Chuyện này sao có thể, với cái thành tích của thằng nhóc đó, lại có nhiều trường tranh nhau giành nó như vậy sao?"
"Tiểu Linh nói nó luôn giấu giếm thực lực với chúng ta."
Hai vợ chồng nhìn nhau, vẻ bối rối tan biến không còn dấu vết.
"Tiểu dì? Dì còn nghe không ạ..." Tiếng Trang Linh vọng ra từ điện thoại.
Tô Chí Quân giật mình: "Mau, bật loa ngoài lên!"
Liễu Mai vội vàng ấn nút rảnh tay.
"Alo, Tiểu Linh à, cháu nói rõ hơn cho dì nghe xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào..."
...
Cảnh Vân Bí Cảnh.
Tô Minh rút thanh kiếm đã xuyên thủng đầu con yêu thú trước mặt, vẩy đi vết máu còn dính trên lưỡi kiếm.
[ *Đinh! Tiêu diệt yêu thú Nhất Giai Hắc Nha Trư, nhận được 1 điểm nguyên năng.* ]
Cậu liếc nhìn bảng thuộc tính.
[ *Tên: Tô Minh*
*Cảnh giới: Nhị Tinh Võ Giả*
*Khí huyết: 530*
*Võ kỹ: Kiếm thuật cơ bản (viên mãn), Thân pháp cơ bản (viên mãn), Cung thuật cơ bản (viên mãn), Bôn Lôi Kiếm Pháp (viên mãn), Thất Tinh Đạp Cương (chưa nhập môn)*
*Nguyên năng: 86* ]
Sau mười sáu tiếng không ngừng tìm kiếm và tiêu diệt, cậu đã chém giết tổng cộng 266 con yêu thú nhất giai.
Không chỉ khí huyết đã vượt qua con số 500, thành công tấn thăng Nhị Tinh Võ Giả, cậu còn tích lũy được 86 điểm nguyên năng.
Theo Tô Minh, 530 điểm khí huyết đủ để cậu đạt thứ hạng tốt trong kỳ thi thực chiến, số nguyên năng còn lại không cần vội vàng tăng thêm vào khí huyết, cứ giữ lại đã. Đến khi kỳ thi kết thúc, cậu có thể học thêm vài môn võ kỹ mới cùng một lúc.
Cậu biết, mọi hành động của mình trong Cảnh Vân Bí Cảnh đều không thể thoát khỏi sự giám sát của Cổ Đà, vị Bát Tinh Võ Giả kia, và có khả năng còn bị các quan sát viên của các trường đại học lớn chú ý đến.
Dưới con mắt của những người này, không nên phô trương mức khí huyết quá cao, dễ gây nghi ngờ.
Khống chế ở mức 400 là phù hợp nhất.
Tắt bảng thuộc tính, Tô Minh tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Trong bóng tối, đôi mắt cậu hơi lóe lên ánh sáng, như đôi mắt của loài mèo.
Dù xung quanh tối đen như mực, cậu vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Đây là lợi ích khi tấn thăng Nhị Tinh Võ Giả, không chỉ có khả năng nhìn đêm nhất định, thính giác và khứu giác cũng trở nên nhạy bén hơn.
Nếu bây giờ Tô Minh gặp lại tên đã ăn thịt nướng của cậu, cậu tin mình có thể phát hiện ra con yêu thú ẩn nấp trước một bước.
"Thực lực hiện tại của mình chắc cũng thuộc hàng top trong số các thí sinh năm nay, biết đâu có thể tranh được danh hiệu thủ khoa tỉnh, mang đến cho bố mẹ một bất ngờ lớn."
Nghĩ đến đây, hình ảnh một cô gái váy trắng chợt lóe lên trong đầu Tô Minh, ý nghĩ vừa nhen nhóm lập tức bị dội tắt.
"Ấy, bỏ cái con điên đó đi thì hơn... Tên kia giết yêu thú nhị giai như uống nước, lại còn am hiểu cày quái diện rộng, có cô ta ở đó thì người khác đừng hòng mơ đến cái ghế thủ khoa S tỉnh."
Nghĩ đến cô gái điên, tâm trạng tốt của Tô Minh lập tức tan biến.
Cậu bĩu môi, nắm chặt cây cung trên lưng, tốc độ chạy trong rừng vô thức tăng lên mấy phần...