Chương 50: Căn cứ thành gặp hung thú tập kích
Trần Hạo hoàn toàn không ngờ Lữ Huyền Phong lại dung hợp được một gen SP cấp. Đây là loại gen vô cùng hiếm thấy. Gen SP cấp của hung thú, thường được người ta gọi là Hoang Cổ chủng. Chúng đều đến từ Hoang Thú đại lục, sở hữu sức mạnh vô cùng to lớn, phần lớn là hung thú cửu giai. Những gen SP cấp của hung thú cửu giai này không thể so với con Xích Địa Long cửu giai mà Lữ Huyền Phong vừa giết. Gen SSS cấp và gen SP cấp tuy không chênh lệch nhiều về cấp bậc, nhưng lại là sự nâng cấp vượt bậc về chất.
Ngoài gen Vô Chi Kỳ Thủy Viên (SP cấp), Lữ Huyền Phong còn dung hợp hai gen SSS cấp: Thanh Điện Nghịch Biến Điệp gen (SSS cấp) và Thủy Quân Tinh Linh gen (SSS cấp). Các gen khác đều là cấp SSR trở xuống, không có khả năng hỗ trợ đáng kể, nên Trần Hạo không để ý đến.
Việc dung hợp gen chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trần Hạo hào hứng nhìn vào giao diện ảo trước mắt:
Gien tư chất: 17%
Cảnh giới: Lục Giai
Huyết khí: 30000/30000
Tinh thần: 20048/20048
Thú sát: Bảy thành sát khí
Gen:
Vô Chi Kỳ Thủy Viên gen (SP cấp)
Thanh Điện Nghịch Biến Điệp gen (SSS cấp)
Thủy Quân Tinh Linh gen (SSS cấp)
Xích Địa Long gen (SSS cấp)
Hắc Thủy Huyền Quy gen (SSS cấp)
Tà Ác Ngô Công gen (SSR cấp)
Tử Lôi thú cơ 840 gen (SSR cấp)
…
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã có thêm ba gen SSS cấp và một gen SP cấp.
“Lúc trước Lữ Huyền Phong trên lưng có đôi cánh bướm màu xanh điện đó hẳn là do gen Thanh Điện Nghịch Biến Điệp Thú Hóa tạo nên!”
“Thủy Quân Tinh Linh gen ẩn chứa năng lực Thủy Nguyên Tố.”
“Hai loại gen này hỗ trợ lẫn nhau, lại có thêm gen Thủy Viên làm chủ đạo, không trách Lữ Huyền Phong đánh bại con Xích Địa Long cửu giai kia dễ dàng như vậy!”
Trần Hạo cảm nhận những gen mới trong cơ thể, tự phân tích trong lòng, nhưng không dám vận dụng quá nhiều trước mặt Lữ Huyền Phong. Mỗi lần gặp mặt, lão già này luôn tỏ ra thần bí, nhìn thấu mọi thứ, khiến Trần Hạo không đoán ra được hắn đang nghĩ gì, toan tính điều gì. Vì vậy, hắn vẫn khiêm tốn một chút cho chắc.
“Uy uy, nhìn đủ chưa? Ta không có thời gian đâu!”
Nói xong, Lữ Huyền Phong giật lấy viên thú nguyên cửu giai trên tay Trần Hạo. Không biết hắn lấy ra từ đâu một cái túi vải, lập tức cất viên thú nguyên vào rồi đeo lên vai. Động tác nhanh như chớp, quả xứng danh cường giả cửu giai.
Cùng lúc đó, Trần Hạo cũng tỉnh táo lại, thầm tức giận mắng Lữ Huyền Phong trong lòng. Thành thật mà nói, hắn còn chưa kịp cảm nhận sát khí trên viên thú nguyên cửu giai, chỉ lo dung hợp gen nên quên mất. Trong đầu hắn có tiếng nhắc nhở về việc tinh chế thú khí, nhưng sau khi Lữ Huyền Phong lấy mất thú nguyên thì tiếng nhắc nhở đó cũng mất tác dụng. Dù có tác dụng, hắn cũng không dám tinh chế. Thấy lão già này coi trọng viên thú nguyên cửu giai đến vậy, nếu hắn lấy ra, rất có thể lão già này sẽ tức giận đánh cho hắn một trận.
“Không có gì, ta đi đây!”
“Tiểu tử, ngươi hình như ở gần căn cứ thành Giang Vân phải không? Nơi đó đang hỗn loạn lắm, ngươi có muốn đi cùng ta không?” Lữ Huyền Phong nhìn Trần Hạo nói.
Dù Trần Hạo đã kìm nén sát khí trong cơ thể, nhưng Lữ Huyền Phong vẫn cảm nhận được năng lượng sắc bén bên trong. Trong cơ thể chứa đựng sát khí mạnh mẽ như vậy mà không hề có dấu hiệu mất kiểm soát, đó mới là điều Lữ Huyền Phong đánh giá cao ở Trần Hạo. Lực ý chí càng mạnh thì càng hấp thu được nhiều thú sát! Huyết khí gì đó…
Ở Lữ Huyền Phong xem ra, chỉ cần có đủ tài nguyên, ai cũng có thể mạnh lên. Chỉ có sát khí mới thực sự khảo nghiệm tư chất cá nhân. Cho nên hắn rất xem trọng Trần Hạo.
"Có ý gì? Giang Vân căn cứ thành hỗn loạn tưng bừng à?"
Trần Hạo không hiểu hắn có ý gì! Hắn mới ra ngoài có mấy ngày thôi. Làm sao lại hỗn loạn? Lẽ nào thành chủ điên rồi sao?
"Ngươi không biết sao? Vừa lúc chiều, Giang Vân căn cứ thành bị một lượng lớn hung thú vây hãm, bây giờ chắc chắn hỗn loạn tưng bừng rồi!"
"Mới chỉ cách nhau mấy ngày mà thôi, lại có một thành phố mấy chục triệu người bị tấn công!" Lữ Huyền Phong bình thản nói, phảng phất như chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.
"Sao lại thế được, không phải chỉ có nơi này bị hung thú tập kích sao, Giang Vân căn cứ cũng bị tập kích sao?" Nghe vậy, Trần Hạo cảm thấy khó tin!
"Cái này chẳng phải rất bình thường sao?" Lữ Huyền Phong nói: "Hàng năm đều có vài căn cứ thành bị tấn công, ngươi không cần phải giật mình như thế a!!" Hắn thấy Trần Hạo sợ đến mất hồn, có phần không nói nên lời. Trần Hạo càng không nói gì. Hung thú tập kích căn cứ thành, nhất định sẽ có vô số người gặp nạn. Làm một người bình thường, chẳng lẽ không thể hiện chút cảm xúc sao?
"Ngươi sao lại dường như không quan tâm lắm?" Trần Hạo không khỏi hỏi. Làm một cường giả đỉnh cao như ngươi, biết căn cứ thành của nhân loại bị tập kích, mà vẫn mặt không cảm xúc đứng đây là sao?
"Thích ứng với sự sống còn, không phải gặp chút tai nạn, có người cả đời cũng không muốn ra khỏi căn cứ thành!"
"Ngươi biết tại sao không gian sống còn của nhân loại ngày càng thu hẹp không? Ngay cả có rất nhiều người chết sống không chịu ra khỏi hoang vu bên ngoài, co rúm trong thành."
"Ngươi nói những người như vậy có đáng để ta quan tâm không?" Lữ Huyền Phong nói với giọng nghiêm nghị.
Trần Hạo không biết trả lời hắn thế nào. Trước kia hắn, thực ra cũng muốn sống cả đời trong căn cứ thành. Dù sao không có thực lực, ra ngoài hoang vu chẳng khác nào tự tìm chết. Ai cũng không phải là người ngu, ai cũng rất sợ chết! Đương nhiên cũng có một số người cao cao tại thượng, thực lực của họ không tệ, nhưng họ cũng không muốn liều mạng với hung thú, rất sợ chết.
"Lười nói chuyện này nữa, ta đi!" Nói xong, Lữ Huyền Phong biến mất tại chỗ. Hắn nhận ra Trần Hạo sẽ không đi cùng, nên tự mình đi. Hắn sống rất phóng khoáng, không vướng bận gì. Không giống Trần Hạo, trong lòng còn có những điều chưa thể buông bỏ.
"Cao nhân quả là hào hiệp!" Thấy Lữ Huyền Phong đi thẳng, không chút do dự, Trần Hạo thầm cảm khái.
"Giang Vân căn cứ bị tập kích, không biết Trần Tinh giờ ra sao, đúng là tình cảnh nguy nan a!" Hắn nhìn quanh một vòng, thấy khắp nơi hoang tàn. Nơi đây đã như vậy, huống hồ căn cứ thành kia bị một lượng lớn hung thú tập kích! Chắc chắn máu chảy thành sông.
Ầm ầm! Đang định chạy về căn cứ thành xem tình hình, Trần Hạo đột nhiên thấy chân trời bùng lên một đám mây hình nấm khổng lồ màu đỏ!
"Ngọa tào, thậm chí còn dùng cả vũ khí hạt nhân!"
"Xem ra lần này hung thú tập kích còn nguy hiểm hơn ta tưởng tượng a!" Trần Hạo không chút do dự, lập tức tăng tốc chạy về. Nhưng mà hắn vừa mới bước đi, liền nghe thấy có người gọi hắn từ phía sau, lúc này mới nhớ ra mình đã quên Lăng Tiểu Như.
"Căn cứ thành bị hung thú tập kích, ta phải chạy về!"
"Chúng ta tạm biệt nhau ở đây thôi!!" Trần Hạo chờ Lăng Tiểu Như đuổi kịp, thẳng thừng nói.
"Không phải, ta muốn cùng ngươi về!" Lăng Tiểu Như túm lấy đuôi hắn, không sợ gai trên đuôi đâm tay. Sau một hồi thuyết phục, vẫn không có kết quả. Rơi vào đường cùng, Trần Hạo chỉ có thể dẫn nàng, tăng tốc chạy về!
...