Chương 55: Lão bà biến cường, thiên phú thiện lương chi tâm!
Giang Thần nói rồi làm bộ lục lọi bên trong lớp quần áo phục đang mặc trên người, lấy ra không ít dược tề cùng công pháp!
Mấy thứ này vừa xuất hiện, Giang Vấn Hương cùng Giang Đào mắt tròn xoe nhìn chằm chằm!
Đối với võ giả mà nói, cái gì có sức hấp dẫn cực lớn? Đương nhiên là các loại dược tề dùng để đề thăng cảnh giới cùng công pháp rồi!
Sống trên đời này, ai mà không muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn?
"Khi vạn tộc giáo đồ xâm lấn, chắc chắn các ngươi cũng không dễ dàng gì, xin lỗi vì ba ba không thể trở về sớm hơn."
"Những dược tề này coi như là bồi thường, các con cầm lấy uống để đề thăng khí huyết nhé."
Giang Thần chia cho Giang Vấn Hương và Giang Đào mỗi người một phần dược tề không nhỏ.
Hai người con gái cầm lấy dược tề, ai nấy đều lộ vẻ mặt hưng phấn.
"Ba, ba không có việc gì đối với chúng con mà nói là tốt nhất rồi."
Giang Vấn Hương thật lòng nói, tuy rằng có được dược tề rất vui vẻ, nhưng đó cũng là lời thật lòng của cô.
Giang Đào cũng gật đầu theo, Giang Thần đâu biết trong khoảng thời gian này cả nhà bọn họ đã lo lắng đến mức nào.
"Những công pháp này cũng là của các con, nhưng phải đợi khi các con đã nhập môn những công pháp hiện tại rồi mới được xem những thứ này."
"Tham nhiều cũng không làm cho thực lực của các con trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ khiến cho con đường tu luyện của các con càng ngày càng lệch lạc mà thôi."
Giang Thần ngữ trọng tâm trường dặn dò.
Hai người con gái đều hiểu đạo lý này, niềm vui sướng khi có được công pháp mới nhanh chóng xua tan nỗi lo lắng trước mắt.
Hiện tại phụ thân chẳng những không có việc gì, mà còn mang về tài nguyên tu luyện và công pháp quý giá đến như vậy.
Sau những lo lắng, thứ ập đến ngay sau đó dĩ nhiên là niềm vui sướng to lớn.
Giang Thần thấy các con vui vẻ, trong lòng mình cũng rất cao hứng, cũng may khu nhà này không có chuyện gì, đôi khi ở những nơi nghèo một chút thật ra cũng có cái tốt của nó.
Anh chú ý thấy ánh mắt Liễu Thanh luôn đặt trên người mình, nhưng lại không tiến lên nói gì.
Sau khi chia đồ cho hai con gái xong, Giang Thần liền tiến lên nắm lấy tay Liễu Thanh.
Liễu Thanh lập tức ôm chầm lấy Giang Thần, hai người chậm rãi cùng nhau đi vào trong phòng. Giang Vấn Hương và Giang Đào thấy vậy, liếc nhìn nhau rồi khẽ cười, ngầm hiểu ý nhau.
Sau khi Giang Thần và Liễu Thanh đã vào phòng.
Giang Vấn Hương liền lên tiếng: "Con cảm thấy ba chắc chắn không phải vị Đại Tông Sư kia, tuy là hai ngày nay khí tức của ba khác hẳn so với trước đây."
"Nhưng so với vị Đại Tông Sư kia thì vẫn còn kém xa lắm, vị Đại Tông Sư kia chắc chỉ là có thân hình không khác biệt lắm so với ba thôi."
Giang Đào cũng gật đầu, vừa rồi cậu đã tỉ mỉ quan sát Giang Thần.
Khí tức của Giang Thần căn bản không đủ cường đại đến như vậy, so với vị Đại Tông Sư đứng trên bầu trời, được toàn bộ nhân tộc chú ý thì khí tức mà Giang Thần tỏa ra chẳng thấm vào đâu so với một góc băng sơn.
Giang Vấn Hương mở lọ dược tề ra, nhanh chóng uống vào, cảm thụ được khí huyết trong cơ thể đang bành trướng, Giang Vấn Hương chỉ cảm thấy cả người sảng khoái hơn rất nhiều.
"Con cảm giác, con sắp đạt đến trung cấp võ giả rồi!"
Giang Vấn Hương hưng phấn cảm nhận một hồi, loại tài nguyên tu luyện này dù là nhà giàu có cũng chưa chắc có thể hưởng thụ được.
Lần này phụ thân lập được chiến công mới có được để mang về cho họ, nhất định phải tận dụng thật tốt mới được!
Giang Đào cũng uống vào sau đó, nhưng lại không có cảm giác rõ ràng như Giang Vấn Hương, dường như cậu còn cách trung cấp võ giả một đoạn nữa.
Điều này khiến Giang Đào âm thầm siết chặt nắm tay, trong lòng có chút không phục.
"Con lại đi luyện công đây."
Giang Đào nói xong liền ra khỏi cửa, cậu không muốn trở thành người có thực lực thấp nhất trong nhà, nhất là không muốn thua Giang Vấn Hương!
Giang Vấn Hương thấy thế khẽ nhếch đôi mày thanh tú, trong lòng đắc ý.
Nhưng sau khi Giang Đào đi rồi, cô lại lấy điện thoại di động ra xem lại hình ảnh vị Đại Tông Sư cường giả đã bị chụp được, tỉ mỉ so sánh thân hình của vị Đại Tông Sư này với Giang Thần.
Kết quả vẫn không nhìn ra được điều gì, dù sao khi Giang Thần bạo phát chân khí, lôi hồ thật sự quá nhiều, chụp được hình ảnh rất mơ hồ.
Cuối cùng Giang Vấn Hương cất điện thoại di động, cũng đi ra ngoài luyện công, Giang Đào không muốn bị vượt qua, cô cũng tương tự không muốn bị vượt qua.
Hai người con gái đều đã ra ngoài luyện công.
Trong phòng.
Giang Thần và Liễu Thanh ôm nhau, sau một hồi hôn nhau nồng nhiệt, hai người ngồi xuống bên giường.
Chiếc Trữ Vật Giới Chỉ trên tay Giang Thần lóe lên, một hộp quà xuất hiện.
"Đây là quà anh tặng em, mở ra xem đi."
Liễu Thanh liếc nhìn chiếc hộp quà một cái rồi không quan tâm thêm nữa, mà lại âu yếm hôn Giang Thần.
"Em chỉ mong anh được an toàn thôi, người cứu vớt Long Uyên Thành Đại Tông Sư chính là anh đúng không?"
Trước đó Giang Thần đã nói với cô rằng anh đã thông qua khảo hạch Tông Sư, tuy là cô cũng không nghĩ rằng tốc độ tu luyện của Giang Thần lại nhanh đến mức đạt đến Đại Tông Sư.
Nhưng thân ảnh kia, còn có màu sắc y phục kia, thật sự khiến Liễu Thanh không thể xem nhẹ.
Đối mặt với câu hỏi của Liễu Thanh, Giang Thần gật đầu cười, thừa nhận.
Chứng kiến Giang Thần thừa nhận, một niềm vui sướng to lớn dâng trào trong đầu Liễu Thanh, khiến cô không kìm được dùng hai tay che miệng lại, không để mình phát ra tiếng thét chói tai ngạc nhiên.
Chồng của cô lại là một vị Đại Tông Sư cao thủ! Hơn nữa còn là Đại Tông Sư vừa cứu vớt toàn bộ Long Uyên Thành!
Nếu không phải suy nghĩ đến vấn đề con gái đã trưởng thành, cô thật muốn đem chuyện này kể cho những người bạn của cô, để hảo hảo khoe khoang một phen!
Sau khi qua cơn kinh hỉ, Liễu Thanh lấy điện thoại di động ra mở những video quay chụp Giang Thần.
"Anh xem, dáng vẻ của anh suýt chút nữa bị người ta chụp được rồi, lúc nãy Tiểu Hương và Đào Nhi đều đang nghi ngờ người đó có phải là anh hay không."
Giang Thần nhìn chằm chằm hình ảnh trong màn hình, hình ảnh của chính mình gần như sắp hóa thành tia chớp, anh nhận lấy điện thoại di động của Liễu Thanh, rồi xem xét thêm mấy bức ảnh đã được các đại thần trên mạng chỉnh sửa bớt mờ.
Quả thật đã rất gần với hình ảnh thật của anh.
"Xem ra sau này phải chú ý hơn về phương diện này."
Giang Thần trầm ngâm một tiếng, trước đây anh đều không biết dáng vẻ chiến đấu của mình đã bị người ta ghi lại.
Thậm chí sự việc đã qua một thời gian, lúc này cũng có không ít những người nổi tiếng trên mạng đang phát sóng trực tiếp tình hình Long Uyên Thành.
Cũng may chân khí của anh ẩn chứa Phong Lôi Chi Lực, càng thi triển lực lượng, phong lôi quanh thân càng nhiều, tạo thành một lớp bình chướng tự nhiên, không để người ta nhìn rõ được.
Nếu không, bây giờ gương mặt của anh phỏng chừng đã bị vạch trần ra trong khu nhà này rồi, hai con gái cũng sẽ biết thực lực thật sự của anh.
"Thôi được rồi, ngược lại cũng chưa bị bại lộ, vậy thì kệ vậy."
"Xem trước món quà anh mang về cho em đã."
Giang Thần lần nữa đưa hộp quà lên.
Liễu Thanh thấy thế mặt cười hơi ửng đỏ, trong lòng nhất thời có chút mong đợi.
Vốn dĩ cô cũng không mong cầu gì nhiều, lần trước Giang Thần mang về dược tề gen, giúp cô trở lại trạng thái trẻ trung, cô đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Bây giờ biết chồng mình là Đại Tông Sư cường giả, vẫn là Anh Hùng cứu vớt thành phố, trong lòng nhất thời càng không mong cầu gì hơn.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Giang Thần, Liễu Thanh mở hộp quà ra.
Bên trong lặng lẽ nằm một viên dược hoàn và hai quyển sách.
Liễu Thanh trong nhất thời hơi nghi hoặc, những thứ này nhìn sơ qua cũng biết là tài nguyên dùng cho tu luyện, Giang Thần không cho Giang Vấn Hương và Giang Đào, lại cho cô?
"Lão bà, chuyện lần này cho anh biết, dù anh có cường thịnh trở lại cũng không thể chu toàn mọi việc, nhất là trong việc bảo vệ các em."
"Viên dược hoàn này có thể đề thăng khí huyết của em, hai quyển công pháp này cũng đều là những công pháp chuyên môn đề thăng khí huyết cho võ giả, em cầm lấy rồi hảo hảo tu luyện nhé."
Liễu Thanh kinh ngạc lắng nghe những lời này, đan dược đề thăng khí huyết cũng trân quý không kém gì những dược tề kia.
Còn có công pháp, đối với Giang Vấn Hương mà nói, từ trước đến nay đều là những thứ thuộc về chỉ có thể ngắm nhìn từ xa…