Chương 62: Cần Gì Chứ?
Giang Hạo thở dài khi nhìn thấy mười mấy người này tiến vào.
Lại có thể khéo thành như vậy.
Bởi vì mình không muốn gặp bọn họ nên mới dừng lại ở đây một lát.
Nào ngờ bởi vì dừng lại một lát, trái lại gặp phải những người này.
Lúc này, Bán Nguyệt Đao xuất hiện ở trong tay hắn, có thể lập tức ra tay.
Có thể không ra tay, hắn thật sự không muốn phát sinh xung đột với những người này.
Bọn họ có thể từ tháp Vô Pháp Vô Thiên qua, đều không đơn giản.
Hơn nữa, một khi có sai sót, sau này sẽ lại nguy hiểm.
Đám người Thượng Quan Văn nhìn chằm chằm vào Giang Hạo với vẻ mặt cảnh giác. Tất cả đều sẵn sàng lập tức ra tay, bọn họ thật ra cũng không ngờ sẽ gặp phải Giang Hạo ở chỗ này.
Trong giây lát, bầu không khí có phần giương cung bạt kiếm.
Mà trong lúc Thượng Quan Văn và Bắc Tuyết đã sẵn sàng ra tay, Tư Đồ Kiếm mới tiến đến. Khi nhìn thấy Giang Hạo, hắn cảm giác khó tin, nhưng đúng lúc ngăn cản hai người muốn ra tay.
Sau đó, hắn cười nói:
"Giang đạo hữu, thật khéo. Thế này... Chúng ta muốn qua, sẽ không quấy rầy đạo hữu.
Hy vọng đạo hữu tạo cơ hội."
Tư Đồ Kiếm nói xong, bảo những người khác đi qua nham thạch nóng chảy.
Hắn đi ở cuối cùng, mắt nhìn Giang Hạo.
Đối phương muốn đi, Giang Hạo đương nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ cần không ra tay thì mọi chuyện đều dễ thương lượng.
Dù sao ra tay sẽ chẳng có lợi cho ai cả. Nhất là mọi người đều không biết tình hình bên ngoài bây giờ thế nào.
Giang Hạo cũng không dám mạo hiểm. Nếu có thể mau chóng rời khỏi đây thì chẳng còn gì tốt hơn.
Cộng thêm hắn vừa ra tay với Nhan Hoa, không ở trong thời kỳ mạnh nhất.
Cứ như vậy, Giang Hạo nhìn nhóm mười mấy người bọn họ đi qua nham thạch nóng chảy.
"Cảm ơn đạo hữu, sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ hậu tạ." Tư Đồ Kiếm cảm ơn một câu, sau đó nhảy một cái đuổi theo nhóm người.
Sau khi thấy tất cả mọi người biến mất trong con đường phía trước, Giang Hạo mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Chờ một lát, hắn lại lên đường.
Bọn họ đi đường này, có nghĩa là bên ngoài đang đánh nhau rất ác liệt.
Nếu Thiên Âm tông chiếm ưu thế, những người này ra ngoài chắc chắn không có trái cây ngon mà ăn.
Nếu đám người của Huyền Thiên tông chiếm ưu thế, mình ra ngoài quá sớm chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Chờ một lát vẫn lợi nhiều hơn hại.
Bởi vì Thiên Âm tông chung quy sẽ kịp phản ứng.
...
Lối đi phía trước.
Đám người Tư Đồ Kiếm đi rất lâu, Kinh Như do dự một lát mới nói:
"Tình hình bên ngoài thật ra đang bất lợi cho chúng ta. Nếu Giang Hạo kia tìm người xông lên truy kích thì làm thế nào?"
"Mặc kệ, mau chóng rời khỏi đây thì tốt hơn." Tư Đồ Kiếm nói.
"Không có quản lý hầm mỏ nào hiền lành, nếu hắn gặp phải đồng thời đuổi theo, chúng ta rất khó chạy thoát." Kinh Như nhìn về phía người khác nói:
"Các ngươi thấy thế nào?"
Nhậm Sương ủng hộ quay về giết chết người kia, nhưng nàng không dám mở miệng.
Bởi vì nàng vừa mở miệng, một trăm phần trăm sẽ bị Tư Đồ Kiếm vứt bỏ.
"Ta cũng cảm thấy giữ lại quá nguy hiểm. Hắn chẳng qua chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, ta trở về một chuyến là có thể nhanh chóng giải quyết được." Thượng Quan Văn do dự một lúc, vẫn cảm thấy nên dọn sạch nguy cơ tiềm ẩn.
"Ta cũng đi cùng. Ta trước sau vẫn cảm thấy không thể giữ người kia lại." Kinh Như nói theo.
Tư Đồ Kiếm không ngăn cản được bọn họ.
Bắc Tuyết không mở miệng nói một câu nào.
Sau đó, hai người quay lại con đường đã rời đi trước đó.
Tư Đồ Kiếm nhìn theo bọn họ rời đi, sau đó lập tức nói:
"Nhanh chóng rời khỏi nơi này. Ai dám nói một câu gì khác, ta sẽ ném kẻ đó lại."
Hắn nói xong, bắt đầu dẫn người rời đi với tốc độ nhanh hơn.
Cho dù người khác có bất mãn, cũng không dám nói gì nữa.
Chỉ có Bắc Tuyết truyền âm cho Tư Đồ Kiếm:
"Hắn thật sự nguy hiểm như vậy sao?"
"Không biết." Tư Đồ Kiếm chỉ lắc đầu:
"Nhưng trực giác của ta nói cho ta biết, cố gắng đừng đối địch với hắn, cho dù hắn chỉ là một Trúc Cơ trung kỳ.
Thật ra đám người sư đệ Quan Thượng cũng có cảm giác này, lúc này mới nhắc tới chuyện trở lại diệt khẩu. Có lẽ bọn họ chỉ muốn loại bỏ cảm giác này.
Tuy nhiên bọn họ vì an toàn mới trở lại diệt khẩu, ta đương nhiên cũng vì an toàn mà lựa chọn phương án tối ưu,
Bỏ bọn họ lại.
Hai người có thể mở ra truyền tống trận ở bên ngoài để trở lại.
Hoặc bọn họ có thể tự mình trở lại, hoặc bọn họ không thể quay về.
Chờ bọn họ chẳng khác nào đánh cược cùng bọn họ, bình thường không nhất thiết phải làm vậy."
Bắc Tuyết không nói gì nữa, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tuy bọn họ dẫn theo một số người nhưng đã có sự chuẩn bị từ trước, đương nhiên sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Bọn họ đi với tốc độ rất nhanh, lối ra đang ở ngay trước mắt.
Lúc này, Tư Đồ Kiếm truyền âm cho Nhậm Sương:
"Nếu bọn họ chưa trở về, ngươi trở lại cố gắng ăn nói cẩn thận.
Bởi vì tương lai có khả năng bởi vì một câu nói của ngươi mà rước lấy tai họa diệt môn.
Lời đã nói hết."
...
Giang Hạo chờ một lát mới bước nhanh qua nham thạch nóng chảy. Chỉ là hắn vừa qua đá phát hiện ra có điểm không thích hợp.
Lúc này, một thanh đoản đao chém về phía cổ hắn.
Tốc độ cực nhanh, lực lượng mạnh mẽ khiến cho người ta líu lưỡi.
Bán Nguyệt được rút ra khỏi vỏ, tử khí bao quanh.
Keng!
Bán Nguyệt ngăn cản công kích của đối phương, Giang Hạo bất chợt giơ chân xoay người đá về phía sau.
Ầm một tiếng, hai người lùi lại.
Nhưng hắn không dừng lại, Bán Nguyệt vung lên, đánh ra thức thứ nhất của Thiên Đao, Trảm Nguyệt.
Ánh trăng phóng ra, một đao chém về phía đối phương.
Giang Hạo công kích mạnh mẽ ép cho đối phương phải lùi lại. Trong chớp mắt hắn đã nhìn thấy rõ đối phương, Thượng Quan Văn của Huyền Thiên tông.
Đối phương đương nhiên cũng nhìn thấy hắn. Bốn mắt vừa nhìn nhau, Giang Hạo đã lập tức đi tới trước mặt hắn, Bán Nguyệt chém qua cổ hắn.
Đao qua máu bắn ra, không để cho đối phương có chút cơ hội nào.
Thượng Quan Văn nhìn chằm chằm vào Giang Hạo với vẻ khó tin.
Hắn đã từng suy nghĩ tới rất nhiều cảnh, chỉ duy nhất chưa từng suy nghĩ người trước mắt này lại có tu vi Kim Đan trung kỳ.
Còn không phải là là Kim Đan trung kỳ bình thường.
Vừa đối mặt, mình đã...
Hắn thậm chí còn chưa kịp suy xét xong, đã ngã thẳng xuống đất mất đi động tĩnh.
Giải quyết xong Thượng Quan Văn, Giang Hạo nhìn về phía bên kia. Một nữ tử đứng ở đó, đang tính ra tay.
Là Kinh Như của Phong Lôi tông.
Chỉ là đối phương hình như kinh ngạc kèm theo sự khủng hoảng, muốn chạy trốn.
Sau khi phát hiện ra ý định của đối phương, Giang Hạo Thiên Đao nắm tay, đao thế dâng lên phong tỏa Kinh Như.
Đối phương không có cách nào trốn tránh, chỉ có thể ứng chiến.
Hai bên đều là Kim Đan trung kỳ, Giang Hạo lấy thế lôi đình, đao ý dồi dào trấn áp nàng.
Thiên Đao vung lên, một đao chém xuống.
Kinh Như không thể tin được khi cảm nhận sự mạnh mẽ của đối phương.
Nàng vừa định trợ giúp Thượng Quan Văn, lại phát hiện đối phương mạnh mẽ khiến người ta phải run sợ, trong chớp mắt đã giết chết Thượng Quan Văn.
Ầm!
Thiên Đao xẹt qua, Kinh Như mất đi năng lực suy nghĩ.
"Cần gì chứ?"
Đây là câu cuối cùng nàng nghe được.
------