Chương 14 - Lại có người gọi tôi gia nhập tổ đội. (3)
Lâm Phàm nói, “Bây giờ ta làm việc ở xưởng rèn đúc vũ khí, cũng xem như có một con đường sống.”
Lục Sơn giật mình, sau đó cười nói, “Vậy thì tốt rồi, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã có thể tìm được công việc không tệ, rất tốt.”
Lục Dĩnh đứng bên cạnh từ đầu đến cuối đều rất hờ hững, nghe thấy Lâm Phàm làm việc trong xưởng rèn đúc vũ khí, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Lâm Phàm mới đến mấy ngày, đã có thể kiếm được công việc như vậy.
“Anh Lục, các người chuẩn bị đi đâu thế?”
Lục Sơn nói, “Lần trước săn giết được một con dị thú hồng huyết bình thường, quá bình thường, chúng tôi đang chuẩn bị đi săn giết dị thú chân chính, ngươi làm rất tốt, những thứ khác không cần nói nhiều, có cơ hội thì gặp lại.”
Nói xong, Lục Sơn dẫn Lục Dĩnh đi.
Khi Lục Dĩnh đi ngang qua người Lâm Phàm, Lâm Phàm lập tức lộ ra hàm răng trắng như tuyết, Lục Dĩnh trợn trắng mắt.
Lâm Phàm có thể cảm nhận được Lục Sơn tỏ vẻ thân thiết, nhưng cũng có một loại xa lánh, chính là không muốn nhắc đến quá nhiều, dù sao thì ở trong tận thế, Lục Sơn chỉ tin tưởng mỗi em gái của hắn ta, những người khác, hắn ta không tin.
“Bọn họ chính là người dẫn ngươi đến đây sao?” Lão Vương nhìn bóng lưng hai anh em kia rời đi, vô cùng hâm mộ, cường giả, cường giả trong tận thế, có thể tự đi săn giết dị thú.
Lâm Phàm nhìn ánh mắt hâm mộ của lão Vương, cười nói, “Đúng vậy, chính là bọn họ, sao vậy, hâm mộ thực lực lợi hại của bọn họ ư?”
Lão Vương tự biết năng lực của mình, “Hâm mộ chính là hâm mộ, nhưng ta cũng tự hiểu rõ bản thân mình, với số tuổi này của ta, nào có năng lực đó, đi, chúng ta đến nhà xưởng nhanh thôi, đến trễ là xong đời.”
Lâm Phàm nhìn bóng lưng cô đơn của lão Vương, khóe miệng gợi lên nụ cười.
Trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Lão Vương, không nói đùa với lão… Ta nhất định sẽ quật khởi.
Chỉ dựa vào chuyện Tiểu Hi Vọng gọi tôi là chú.
Ta sẽ giúp lão ăn thịt đến mức muốn ói luôn.
Bánh nướng vô hình, yên lặng hình thành trên đầu lão Vương.
Lão Vương ở đằng trước không tự chủ được ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, sau đó nhìn Lâm Phàm đang đứng yên tại chỗ, ngoắc tay.
“Nhanh lên, hình như sắp mưa rồi.”
“Được.”
…
Hai ngày sau.
TRong nhà xưởng rèn đúc vũ khí.
“Kỳ quái, sao không tăng độ thuần thục lên nữa?”’
Sau khi Lâm Phàm tăng kỹ năng rèn sắt lên đến cao cấp rồi, độ thuần thục không hề tăng thêm chút nào nữa.
Mặc kệ hắn ra sức đập như thế nào, kết quả đều như vậy.
“Tiểu Phàm, ngươi sao thế?” Lão Vương nghi ngờ hỏi.
“Không sao cả, nghĩ đến chút chuyện thôi.”
Lâm Phàm cười, sau đó trầm tư, lão Vương không suy nghĩ nhiều, tiếp tục công việc rèn đúc, cái trường đao này đã thành hình, chỉ cần rèn đúc thêm một chút nữa là có thể làm xong.
Lâm Phàm đang suy nghĩ, ánh mắt nhìn đến cái trường đao bên trên đe sắt của lão Vương, trong đầu nảy lên một ý tưởng.
“Lão Vương, ta muốn thử rèn đúc vũ khí thành phẩm một chút, lão có thể dạy ta được không?” Lâm Phàm mở miệng nói.
Đây là công việc cần kỹ thuật, không phải chỉ cần mình suy nghĩ là có thể nghĩ ra được.
Cần phải có người nắm tay chỉ điểm.
Lão Vương không hề nghĩ ngợi nói, “ĐƯợc, ta dạy cho ngươi…”
Nếu là mấy ngày trước, Lâm Phàm mà đưa ra yêu cầu như vậy với lão Vương, lão Vương nhất định sẽ do dự, bởi vì lão và Lâm Phàm không quen, hơn nữa lão cũng sợ mình sẽ bị thay thế.
Nhưng mấy ngày qua chung đụng với nhau.
Có thể thấy được Lâm Phàm có một loại nhân cách rất thu hút người khác.
Khiến lão Vương xem Lâm Phàm chính là người bạn duy nhất trong tường rào này, từ đó không cần phải nói nhiều.
Lão Vương thả đồ trong tay xuống, bắt đầu giảng giải tỉ mỉ.
“Lấy phôi đập thành hình, cái này cần kỹ thuật rất lớn, còn cần rất nhiều kỹ xảo, vô cùng khó, nhưng mà tôi là ai chứ, tôi chính là lão Vương rèn sắt chuyên nghiệp mấy chục năm đó, 10 năm trước, người ta đều gọi tôi là lão Vương sát vách đó, lợi hại chứ.”
“Nhìn cho kỹ, học cho thật tốt, lão Vương sẽ chỉ ngươi đến khi thành tài mới thôi, nhưng ngươi phải quý trọng cơ hội lần này.”
Lão Vương có tế bào hài hước, thỉnh thoảng nghĩ đến một câu nào đó sẽ cười.
“Ha ha, được, mong sư phụ Vương sát vách dạy ta.”
Lâm Phàm cười nói.
Lão Vương chỉ dạy rất kỹ càng, từ đơn giản dễ hiểu cho đến phức tạp.
Đây đều là những kinh nghiệm mà nhiều năm lão tổng kết được, nếu như đặt ở cổ đại, chính là tinh phẩm, chân ngôn, trừ khi bái làm thầy, nếu không thì tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.
Nhưng bây giờ, lão Vương lại nói những điều này cho Lâm Phàm.
Thân Hải giống như quỷ, qua lại chẳng cố định, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện nhìn xem ngươi có lười biết hay không, nhìn thấy Lâm Phàm và Vương Tuyền nói chuyện phiếm, tưởng rằng đang lười biếng, mặt lạnh vội vàng bước đến, nhưng sau khi nghe thấy Vương Tuyền đang dạy Lâm Phàm kỹ năng tinh chuẩn của rèn đúc, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, hài lòng gật đầu.
Đây là cái mà ông muốn nhìn thấy nhất.
Một nhà xưởng rèn đúc vũ khí cần có người có tay nghề hợp cách, chỉ biết rèn sắt nhất định là không được.
Ông yên lặng rời đi, vẫn giống quỷ như cũ.
Một lát sau.
“Nghe hiểu không? Nếu như nghe không hiểu, ta sẽ giảng lại một lần nữa.” Lão Vương nói, lão biết chuyện này rất khó khăn, tuy là chú giảng giải rất kỹ, nhưng nghe hiểu là một chuyện, thao tác thực tế là một chuyện khác.
“Ta cứ thực hành xem thử.”
Lâm Phàm nhớ đến những gì mà lão Vương nói cho hắn, trực tiếp bắt đầu làm việc, vừa mới bắt đầu có chút ngập ngừng, nhưng chỉ cần không ngừng đập lên, thì sẽ càng ngày càng thuần thục, vấn đề không lớn.