Chẳng Làm Nên Trò Trống Gì, Ta Chỉ Có Thể Đi Làm Vua Hải Tặc

Chương 34: Hải tặc đoàn vượt trăm triệu

Chương 34: Hải tặc đoàn vượt trăm triệu
Đông Hải, trên boong của một chiếc hắc thuyền khổng lồ.
Sager tay trái cầm một bình rượu, ngồi ngả nghiêng trên vương tọa với tư thế quái dị nhưng lại thoải mái, hai mắt hơi khép, tận hưởng sự ấm áp mà ánh dương mang lại.
Hôm nay thời tiết không tệ, hắn đang phơi nắng ngoài trời.
Về phần thuộc hạ...
Pearl vẫn bị đám hải tặc quần ẩu, Gin cũng chẳng khá hơn, chỉ khác ở chỗ một kẻ còn kêu la inh ỏi, còn kẻ kia thì cắn răng không phát ra tiếng nào. Dưới những cú đánh bằng thiết côn, từ thân thể Gin thậm chí truyền ra âm thanh rung động khe khẽ, tựa như tiếng kim loại va chạm.
Tựa hồ đã bắt đầu nắm được bí quyết.
“Sager!”
Lili đột nhiên xuất hiện, tay cầm một tờ báo, sắc mặt ngưng trọng: “Báo hôm nay...”
Sager liếc mắt nhìn, nhận lấy tờ báo trong tay Lili, sắc mặt bỗng nghiêm lại, “Ừm.”
Hắn gật đầu, phát ra một tiếng tán thưởng: “Không tệ đâu!”
“Không tệ cái gì cơ?”
Lili hơi ngẩn người, ghé sát lại nhìn theo ánh mắt Sager. Trên tờ báo là tin tức về một cuộc thi sắc đẹp nào đó, phía dưới là một tấm ảnh, đầy rẫy nữ tử ăn mặc hở hang, thoải mái phô bày dáng vẻ, ban phát mỹ cảnh cho con mắt người xem.
Lili: “……”
“Ngươi chỉ nhìn cái này?”
“Chứ không thì sao?”
Sager tiện tay ném tờ báo, “Ta đâu có biết chữ, xem ảnh là được rồi. Lili, lần sau mấy thứ này không cần đưa ta xem đâu, ảnh chẳng có gì hay, phải nhìn người thật mới thú vị.”
“Không phải cái đó!”
Trên trán Lili nổi lên gân xanh, nàng đưa ba tấm lệnh truy nã bị ép bỏ lại do Sager ném báo, dí thẳng vào mặt hắn: “Chúng ta bị truy nã rồi, Sager!”
Lời vừa dứt, đám hải tặc đang huấn luyện cũng dừng tay, đồng loạt ngoảnh lại nhìn.
“Ở đâu, ở đâu thế?!”
Renetia chẳng biết từ đâu chạy tới, vẻ mặt hưng phấn: “Có ta không? Bao nhiêu tiền thưởng?”
Sager đẩy mấy tấm lệnh truy nã ra, thuận tay cầm lên, quét mắt nhìn qua liền sững người.
Hắn kinh ngạc nhìn Lili: “Ba mươi triệu?!”
Chỉ giết một vị trung tá chi bộ Hải quân thôi, đáng lý không thể có giá này. Chắc là tính cả vụ với hai vương quốc trước đó, cộng thêm mấy vụ cướp thị trấn nữa, mới lên tới mức này.
“Bảy mươi triệu Beli?!”
Renetia cũng ghé qua nhìn thấy con số, kinh hô một tiếng.
“Nhiêu, nhiêu, bao nhiêu cơ?!”
Dù cho Pearlng bị đánh đến bầm dập đầu óc choáng váng, nhưng nghe thấy con số kia cũng giật mình bật dậy.
Còn đám hải tặc khác thì há hốc miệng, tuy không đến nỗi ngất xỉu, nhưng hoàn toàn rơi vào trạng thái kinh hoảng.
“Giá đó rất cao sao?” – Lili hỏi.
Nàng không có khái niệm gì về tiền thưởng, chỉ biết Sager và mình chắc chắn sẽ bị truy nã, dù gì từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng nghe đến chuyện về đại dương, hiện tại chỉ mới dùng lý luận để tập luyện thực tế, dần dần làm quen với kỹ năng hàng hải.
“Tất nhiên là cao rồi!”
Renetia thì lại khác, tuy mới mười tuổi, nhưng từ nhỏ đã cùng sư phụ dong buồm khắp đại dương, để thu thập tài liệu và tin tức các thuyền bị nạn, Đông Hải cũng coi như đã quen thuộc.
“Đông Hải này chưa từng có hải tặc nào vượt quá hai mươi triệu! Ngươi mà bị treo giá ba mươi triệu đã là rất cao rồi, hơn nữa còn là lần đầu bị truy nã! Còn Sager… bảy mươi triệu sao? Đông Hải xưa nay chưa từng nghe nói đến mức đó, chỉ có bọn hải tặc bên Đại Hải Trình mới có thôi, mà còn phải là dạng cực kỳ nguy hiểm!”
Giá treo thưởng này, đúng là chưa từng có tiền lệ.
Đám Gin thì càng sợ đến mặt mũi méo mó, bọn họ đều là hải tặc lão luyện nhiều năm, đã cướp không biết bao nhiêu thị trấn và thuyền buôn, nhiều lắm cũng chỉ được mười hai triệu hay bảy triệu mà thôi. Còn như thuyền trưởng đầu lĩnh, thì càng không thể nhảy vọt lên mức đó trong một lần.
  Nhưng hiện tại... Bảy ngàn vạn, quả thực là chuyện không dám tưởng tượng.
  Sau cơn kinh hãi, mọi người lại càng thêm sùng bái.
  “Thuyền trưởng quả nhiên cường đại, lần đầu tiên bị treo thưởng đã lên đến bảy ngàn vạn, chúng ta chính là bá chủ Đông Hải danh xứng với thực!” Một tên hải tặc kích động hét lớn.
  “Bá chủ Đông Hải! Bá chủ Đông Hải!” Các hải tặc khác cũng phụ họa theo.
  Sager lắc đầu cười nhẹ: “Bảy ngàn vạn, Chính Phủ Thế Giới cũng nể mặt thật đấy, mức tiền này là hận ta không chết sao?”
  Hắn lại không có chút hoảng loạn nào, từ lần đầu tiên giết chết quốc vương của Oykot, hắn đã biết bản thân sớm muộn gì cũng bị treo thưởng.
  Giết chết quốc vương của một quốc gia gia nhập Chính Phủ Thế Giới, không bị treo thưởng mới là kỳ quái.
  Chỉ là mức tiền thưởng này, thật sự vượt ngoài dự liệu của hắn.
  Nhưng…
  Hắn nhìn tờ truy nã khác, ngoài hắn và Lili ra, là ảnh chụp một thiếu niên đội mũ rơm, đang cười sáng lạn.
  “Monky · D · Luffy sao…” Sager lẩm bẩm nói.
  Xem ra, hắn cũng vừa mới bị treo thưởng a…
  “Luffy? Là cái tên đội mũ rơm đó à? Hắn cũng nổi tiếng rồi sao…” Gin ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra vẻ hoài niệm.
  Tên tiểu tử đánh bại thủ lĩnh Krieg, là một nam nhân không tồi.
  “Cái mũ rơm kia có gì đáng chú ý sao?” Lili thấy thần sắc Sager khác thường, liền hỏi.
  “Không.”
  Sager đưa tờ truy nã cho Renetia ở bên cạnh đang định vươn tay lấy, nói: “Không có gì quan trọng, chỉ là kẻ cùng đường mà thôi.”
  “Sager, vì sao không có danh hiệu vậy?”
  Renetia lập tức vứt tờ truy nã của mũ rơm đi, liếc nhìn truy nã của hắn và Lili, hỏi: “Đã bị treo thưởng, chẳng phải đều nên có danh hiệu sao?”
  “Làm gì có ai tự mình đặt danh hiệu cho bản thân? Phải là ngốc tử mới làm vậy.”
  Sager nói: “Mấy thứ đó, hoặc là dựa theo đặc trưng ngoại hình, hoặc là phong cách hành sự, do người trên biển tự tiện gọi vậy thôi, có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, dù sao cũng đều chỉ đến bản thân là được rồi.”
  Trên truy nã, đều chỉ có tên, không hề có danh hiệu gì cả.
  “Không có ta sao?”
  Renetia thất vọng đưa truy nã cho đám hải tặc đang muốn xem, sau đó siết chặt nắm đấm: “Lần sau nhất định sẽ có tên ta!”
  “Ngươi tưởng đó là chuyện tốt chắc?”
  Sager lắc đầu nói: “Hải tặc đoàn của chúng ta hiện tại, chính là tiêu điểm của toàn bộ Đông Hải. Ta bảy ngàn vạn, Lili ba ngàn vạn, Gin và Pearl cộng lại là một ngàn chín trăm vạn. Tổng giá trị đã lên tới một ức một ngàn chín trăm vạn rồi, hải tặc đoàn vượt mức một ức ở Đông Hải, tuyệt đối không phải chuyện tốt.”
  Trong Đông Hải, nơi mà mức thưởng trung bình chỉ ba trăm vạn, lại xuất hiện một hải tặc đoàn vượt mức một ức.
  Hải quân nhất định sẽ phái trọng binh.
  Ở Đông Hải – vùng lãnh thổ thuộc về Chính Phủ Thế Giới mà cứ ở lại, sớm muộn gì cũng bị vây quét.
  “Kế hoạch quả nhiên không theo kịp biến hóa.”
  Vốn dĩ hắn còn nghĩ, dù có bị treo thưởng thì mức giá cũng sẽ không quá cao, như vậy có thể ở lại Đông Hải thêm một thời gian, ít nhất giúp hắn lĩnh ngộ Haki, cũng giúp thuộc hạ nâng cao thực lực, rồi mới tiến vào Đại Hải Trình.
  Nhưng với mức thưởng hiện tại, tuyệt đối không thể ở lại lâu được, chỉ có đến Đại Hải Trình – nơi cá rồng hỗn tạp, mới không khiến toàn bộ hải quân chú ý đến.
  Giờ thì, chỉ có thể đi Đại Hải Trình thôi.
  “Lili, còn bao xa mới đến nơi tiếp theo?” Sager hỏi.
  Lili suy nghĩ một chút, nói: “Nếu theo hải đồ, thì ba ngày nữa có thể đến được ‘Thiển Sa Vương Quốc’.”
  Sager ngửa cổ tu mấy ngụm rượu, nhìn về phía đại hải mênh mông vô tận: “Vậy thì dừng chân tại đó, lấy thêm một ít vật tư, sau đó chiêu mộ thêm nhân thủ, tiến quân vào Đại Hải Trình!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất