Chương 38: “Tài bảo” độc nhất vô nhị
Sager chưa từng là người tốt, từ trước tới nay vốn dĩ không phải.
Ai ai cũng rõ, ở vùng biển này, làm người tốt thì rất khó sống, cho dù có thanh danh một thời, cuối cùng cũng dễ bị chính danh vọng ấy kéo chết.
Từ hải quân cho đến hải tặc, xưa nay chưa từng dùng người tốt hay kẻ xấu để phân định.
Huống hồ, Sager là nam nhân ôm mộng trở thành đại địa chủ, trời sinh vốn không thể làm cái loại người tốt bụng vô cớ.
“Ngươi đừng ở đây làm loạn lòng người.”
“Nhân lúc ta còn nói chuyện tử tế, nói cho ta biết quốc vương ở đâu. Nếu không…”
Sager rút ra khẩu súng hỏa mai, nở nụ cười dữ tợn:
“Ta tuy không hứng thú với người nghèo, nhưng cũng không có nghĩa là cho phép lừa gạt ta một cách dễ dàng, hiểu chưa?”
Marika chẳng thèm liếc nhìn họng súng đen ngòm đang chỉa vào mình, ánh mắt lướt qua những người xung quanh đã lộ vẻ căm phẫn, mỉm cười nói:
“Chúng ta tuy không có vàng bạc châu báu, nhưng nếu nói đến ‘tài bảo’... thì cũng không phải không có.”
Nàng xoay người bước vào trong, đám người đang vây quanh cũng theo động tác của Marika mà tự động tách ra, lộ ra vật thể nằm trên bãi cát chưa bị thuỷ triều nhấn chìm.
Đó là một đống vật dụng làm từ đá và vỏ sò, bên trong một chiếc lu đá lớn, do mưa bão dội xuống mà mặt nước chao đảo kịch liệt.
Xung quanh lu đá, có một khúc xương khổng lồ không rõ là thứ gì được dùng làm mái che, bên dưới khúc xương có đốt một đống lửa, trên lửa là chiếc vỏ sò tự nhiên to lớn được đặt như một cái nồi.
“Vương quốc Thiển Sa tuy được đánh dấu trên hải đồ, nhưng lại là vùng đất khô cằn nghèo đói.”
“Trừ cát ra, nơi này không có gì cả. Người dân sống tại đây, thậm chí cũng phải dựa vào cát để sinh tồn.”
“Nhưng diện tích thì không đủ, không có nơi trú ẩn an toàn, nên tất cả nơi cư trú đều xây dựng tại vùng triều thoái. Một khi thuỷ triều dâng lên, chúng ta chỉ có thể liều mạng chạy lánh nạn.”
Nàng đi vào trong khung xương, móc ra hai viên hỏa thạch, đập vào đống củi khiến lửa bùng lên.
Trong đống lửa ấy, dường như là vài món phế liệu. Sager từng thấy không ít ở trên bãi cát – toàn là rác rưởi mà thương thuyền quanh đây vứt lại, xem chừng đã được người ta nhặt về gom lại.
Marika bưng chiếc nồi vỏ sò lên, đưa ra ngoài khung xương hứng mưa cho đầy nước rồi lại đặt lên bếp, chờ nước sôi.
Nàng rút ra một con dao vỏ sò, nhìn về phía đám người.
“Marika đại nhân!”
Một dân thường tay kéo lưới bước tới, nói:
“Đây là hải sản đánh bắt được hôm nay!”
Mấy người đánh cá khác cũng lần lượt kéo lưới lên, bên trong đầy ắp cá, tôm, sò, khiến khoé mắt Sager giật giật.
Nghề đánh cá, hắn cũng từng làm.
Câu cá và đánh cá vốn cùng một nhánh, nhưng thực ra lại khác biệt rất nhiều.
Câu cá là để bắt cá lớn, còn đánh cá là thứ gì cũng gom.
Năm xưa, Sager thất bại trên con đường trở thành “ngư vương câu cá”, liền quay sang mưu cầu làm “ngư vương đánh lưới”. Tuy cuối cùng cũng thất bại, nhưng ít nhiều cũng tích lũy được chút kinh nghiệm.
Lúc triều lên triều xuống, đương nhiên sẽ có cá tôm theo sóng mà đến.
Nhưng nếu trong lúc nước dâng mà có thể dùng lưới vớt lên được một mẻ đầy ắp như thế này, thì chẳng liên quan gì đến kỹ thuật, hoàn toàn là nhờ vận khí.
Bàn về kỹ thuật – Sager đã đạt tới cảnh giới hóa cảnh!
Còn nói về vận khí – hắn cũng hóa cảnh rồi…
Chỉ có điều là theo hướng xui xẻo.
Quăng một tấm lưới xuống, đừng nói cá, ngay cả vỏ sò ăn được cũng không vớt nổi!
Mà mấy tấm lưới đầy ắp trước mắt, Sager hiểu rõ giá trị của chúng đến nhường nào.
“Thế nhưng, dẫu là nơi như thế này, chúng ta vẫn có phương pháp sinh tồn đặc biệt của riêng mình.”
Marika rút ra con dao vỏ sò nhỏ, lật tấm lưới lên, tốc độ gần như bóng mờ, dao vỏ sò hoá thành tàn ảnh, nhanh chóng bóc tách lớp vỏ tôm, cua, sò.
Trong khi làm việc, thân hình nàng xoay tròn như đóa hoa đang nở, tay vươn ra ngoài khung xương, lợi dụng nước mưa từ cơn bão rửa sạch phần thịt, rồi nhanh chóng ném vào nồi vỏ sò.
Một phần vỏ thì vứt vào đống lửa, một phần khác đem đốt để gia tăng nhiệt độ.
“Hải sản trong biển vốn đã có độ mặn riêng, không cần phải thêm muối.”
“Các loại sò vỏ đã đủ tươi ngọt, chẳng cần nêm nếm thêm gì, nấu thành một nồi canh là được.”
“Phần gạch tôm cua dùng vừa phải sẽ khiến món canh thêm ngọt, còn cá thì mềm, đủ để làm tăng hương vị.”
“Xương cá thì đem giã nhuyễn, có thể bổ sung thêm dinh dưỡng.”
Nàng xách lên một con cá, con dao vỏ sò khẽ lướt qua, liền lột sạch vảy.
Sau đó, đặt cá lên một tảng đá, dùng một tảng đá khác đập nát tan.
Đôi tay nàng bắt đầu múa lượn trong đống thịt cá, vừa xương vừa thịt, nhồi nặn từng viên từng viên cá viên, rồi theo một đường vòng cung tuyệt mỹ, chuẩn xác thả vào nồi canh.
Nước trong nồi đã sôi, khi cá viên rơi vào lại càng thêm sôi trào.
Nàng lấy một vỏ sò to bằng nắp nồi, đậy lên trên, mỉm cười với mọi người:
“Xin hãy chờ thêm một lát…”
Chỉ chừng mười phút sau, trong khe hở giữa các lớp vỏ sò liền bốc lên từng làn khói trắng, toả ra hương thơm mê người, khiến cổ họng của mọi người xung quanh không ngừng chuyển động, thậm chí có kẻ còn chảy cả nước miếng.
Ngay cả Lili, người vừa mới ăn xong không bao lâu, lúc này cũng khe khẽ hít mũi, ánh mắt không rời nổi nồi vỏ sò kia.
Cho đến khi Marika nhẹ nhàng mở nắp vỏ sò ra, nước trong nồi lập tức hóa thành màu trắng sữa, nàng lấy một chiếc bát nhỏ làm từ vỏ sò, múc một chén đưa đến trước mặt Sager.
“Đây chính là ‘tài bảo’ của chúng ta —— Canh vương miện châu bảo, thỉnh mời thưởng thức.”
Chén canh trong bát vỏ sò kia, sắc trắng như sữa, phối hợp cùng chiếc bát nhiều màu sặc sỡ, những viên cá viên trong đó như những viên châu bảo điểm xuyết, vỏ sò và vỏ tôm cua thì giống như giá đỡ của vương miện, tổng thể nhìn vào, thật sự không khác gì một chiếc ‘vương miện’ đẹp đẽ.
Sager theo bản năng tiếp nhận, vừa húp một ngụm liền khẽ nhướng mày, bật thốt lên:
“Ừm! Tuyên!!”
Quả nhiên là mỹ vị, tươi ngon đến mức khiến mày hắn như muốn rụng xuống.
“Ngon quá!”
Lili nhận lấy chén thứ hai, chỉ húp một ngụm liền đôi mắt sáng rực lên, hoàn toàn không màng đến việc có đũa hay không, trực tiếp ôm lấy chiếc bát vỏ sò mà uống, đến cả lớp vỏ cũng bị nàng cắn vỡ.
“Thật ấm áp!”
Lili nhìn Marika với ánh mắt hoàn toàn khác trước, trịnh trọng nói:
“Ngươi rất lợi hại!”
“Đa tạ khen ngợi.”
Marika mỉm cười khẽ cúi người, sau đó quay sang nói với mọi người:
“Xin mọi người xếp hàng, trong nồi vẫn còn đủ canh cho tất cả.”
Vừa dứt lời, những người đang mong ngóng liền lập tức lấy ra bát vỏ sò của mình, nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn, từng người từng người múc lấy một chén, chỉ cần húp một ngụm, trên mặt liền hiện ra vẻ thỏa mãn hạnh phúc.
Dù cái khung xương lớn này không đủ để che chắn cho nhiều người, thậm chí có người vẫn đang đứng giữa mưa gió, nhưng chỉ cần uống một ngụm canh, biểu cảm của họ khiến người khác không khỏi cảm thấy —— chắc hẳn rất ấm áp.
Marika mang theo nụ cười dịu dàng nói:
“Ngày mưa như thế này, uống một bát canh ấm, có thể xoa dịu thân thể giá lạnh của chúng ta. Thuyền trưởng, thỉnh để thủ hạ của ngươi cũng uống một bát đi.”
Sager hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Marika một hồi, sau đó phất tay với Gin.
Gin lập tức hiểu ý, mang theo hơn chục hải tặc gia nhập vào hàng xếp.
Mùi thơm kia, bọn hắn cũng đã thèm nhỏ dãi.
Chỉ là thuyền trưởng chưa lên tiếng, đại đội trưởng còn đang ở đây trông chừng, bọn hắn đâu dám động thủ.
“Lợi hại thật đấy...”
Sager nhàn nhạt nói:
“Người như ngươi, sao lại ở cái nơi rách nát này?”
Một tay nấu ăn tuyệt kỹ như thế, có thể nói là biến hư thành thần. Rõ ràng không có lấy một chút gia vị nào, chỉ dựa vào hải sản và nước mưa trong cơn bão mà có thể phối ra một nồi canh tươi ngon như vậy.
Sager từng muốn làm Vua đầu bếp. Nhưng tiếc là không phải do vận rủi, mà đơn giản là hắn nấu ăn không ngon. Mấy món đơn giản thì còn tạm, chứ như cái kiểu tận dụng điều kiện thiếu thốn để tạo ra mỹ vị thế này, hắn không làm nổi.
Thức ăn trong biển thì nhiều, nhưng đâu phải có thể tùy tiện phối hợp. Nếu tỷ lệ hơi lệch, hương vị sẽ thay đổi toàn bộ, đến lúc đó đừng nói là tươi ngon, có khi còn bốc mùi thối rữa.
Một nhân vật như vậy, cộng thêm ánh mắt sùng bái và tôn kính của đám dân thường... quả thật có khí chất của một vị vương giả.
Marika liếc mắt nhìn đám người đang xếp hàng, khẽ cất lời:
“Chúng ta là những kẻ bị ruồng bỏ, chẳng có nơi nào để đi, chỉ có thể mắc kẹt ở đây, chờ đợi số phận giáng lâm...”
“Marika đại nhân!!”
Một dân thường đang uống canh bỗng hét lớn, vỏ sò trong tay theo bản năng rơi xuống, ngơ ngác nhìn về phía bắc bãi biển —— nơi đó, một nhóm bóng người đang từ từ tiến lại gần.
“Đến rồi...!”
Marika siết chặt con dao vỏ sò trong tay, sắc mặt trở nên nặng nề.
“Vận mệnh...”