Chương 55: Chú trọng văn minh tinh thần
Nghe vậy, Sager nhìn sang, nói:
“Thiên tai?”
Tên nô lệ lao động kia đáp:
“Thuyền trưởng, ta nghe mấy gã vệ binh nói qua về đại danh của ngài, nói ngài là một hải tặc vô cùng hung bạo, đã hủy diệt vô số nơi, còn giết cả rất nhiều quốc vương.”
Một tên nô lệ khác giơ tay lên, nói:
“Đúng vậy, ta cũng từng nghe nói, trên báo chí viết rằng ngài như một cơn thiên tai, xuất hiện nơi nào, nơi đó liền bị hủy diệt.”
“Đúng đó thuyền trưởng, ta cũng có nghe! Ban đầu ta không tin, nhưng ngài đã hủy luôn một đoạn đại kiều, thật sự lợi hại vô cùng!” – lại có thêm một nô lệ lên tiếng.
“Đó là do Garp phá!”
Sager nghiêm túc đính chính:
“Ta cũng không có giết nhiều quốc vương như vậy, chỉ mới giết có ba tên thôi.”
Nói sao cho đúng sự thật, hắn làm việc xưa nay không thích khoác lác.
Nhưng những lời này vừa thốt ra, trái lại càng khiến đám nô lệ kia càng thêm sùng bái.
Đó là... quốc vương a!
Cho dù là quốc gia không gia nhập chính phủ hay là nước phạm tội, bọn họ phần lớn đều có vương quốc của mình, mà có quốc gia thì đương nhiên sẽ có quốc vương.
Từ nhỏ đã bị thống trị, trong lòng luôn kính sợ quyền uy của quốc vương, cho dù có bất mãn, cũng chỉ dám âm thầm nhẫn nhịn.
Mà nay lại có một người, chính chính tông tông giết chết ba vị quốc vương. Đó là quốc vương đó a!
“Không hổ là thuyền trưởng! Ngài đã làm được điều mà chúng ta mãi mãi không dám làm!”
Đám nô lệ lại lần nữa hô vang.
“Được rồi được rồi.”
Sager xua tay với bọn họ, ra hiệu ngừng reo hò, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao lấp lánh, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
“Đã có danh hiệu rồi à... vậy thì đành chịu thôi.”
Hải tặc đoàn, vốn dĩ là cái gì thì cũng chỉ là hải tặc đoàn, không mấy ai cố tình đặt tên, nhưng nói không có thì cũng không đúng, ít ra Sager từng nghĩ tới chuyện đặt tên.
Dù sao cũng là khởi nghiệp, không có cái tên thì sao mà được?
Thế nhưng nay đã có danh hiệu rồi, cái tên mà hắn nghĩ ra đành bỏ đi. Trong thiên hạ, hải tặc đoàn thường được gọi theo tên của người đứng đầu, hoặc là được đặt theo đặc điểm hoặc hành vi của thuyền trưởng.
‘Xích Phát’ thì thật sự có tóc đỏ.
‘Bạch Hồ’ thì thật sự có râu trắng.
Đó là đặc trưng về ngoại hình.
Còn nếu là hành vi, như một nữ nhân có thân hình khổng lồ, sinh ra vô số hài tử, thì trên biển được gọi là ‘Bigmom’.
Hoặc như một người sở hữu nhiều năng lực hệ động vật nhất, thì được gọi là hải tặc đoàn ‘Bách Thú’.
Một bên là đặc điểm, một bên là hành vi.
Còn Sager, bởi hành vi bị người khác phán định là “Thiên Tai”, cho nên từ nay về sau, hải tặc đoàn của hắn tự nhiên cũng sẽ là Thiên Tai hải tặc đoàn.
“Vậy thì con thuyền này sẽ gọi là Tử Triệu Tinh Hào!”
Giữa Bắc Đẩu và Tử Triệu Tinh, Sager cân nhắc một chút, sau đó chọn cái sau làm tên con thuyền, nói:
“Sau này đây sẽ là chủ hạm của Thiên Tai hải tặc đoàn chúng ta. Còn chư vị, hãy nỗ lực hơn nữa, sớm ngày trở thành cán bộ. Nếu biểu hiện tốt, ta sẽ để các ngươi làm thuyền trưởng của chiến hạm trực thuộc!”
“Ô——!!”
Hơn sáu trăm người trên thuyền cùng nhau hoan hô vang dậy.
Chỉ là, mấy vị cán bộ lại tỏ ra rất bình thản.
Lili là hải đồ sư, Renetia là thợ đóng tàu, Marika là đầu bếp – ba người bọn họ chưa từng nghĩ đến việc làm thuyền trưởng.
Dù là cán bộ, nhưng họ đều là những người không thể thiếu trên con thuyền này.
Lili đã thề sẽ theo Sager, làm hải đồ sư cho hắn, chẳng hề hứng thú với chuyện làm thuyền trưởng – việc thường xuyên đổi thuyền sẽ ảnh hưởng đến công tác.
Renetia thì muốn dõi theo con thuyền đầu tiên do chính tay nàng chế tạo, nhìn nó giương buồm vượt sóng ra khơi, xem thử nó có thật sự chống chịu được mọi thời tiết và gió bão trên biển không.
Các vật liệu bảo trì và gia cố đều cần nàng theo dõi, từng chút từng chút hoàn thiện.
Về phần mấy chuyện như làm thuyền trưởng thuyền khác? Không hứng thú chút nào.
Marika cũng không có hứng thú với phương diện này, nàng thuộc dạng bị Sager bán cưỡng ép kéo lên thuyền. Điều nàng muốn nghiên cứu, ngoài việc làm cho người ta ăn no bụng, chính là mỹ thực. Những thứ khác, nàng đều chẳng mảy may quan tâm, đi theo Sager cũng rất tốt rồi.
Gin đối với chuyện này cũng chẳng có hứng thú gì. Hắn tán đồng với Sager, bởi thế một lòng trung thành. So với việc làm thuyền trưởng, hắn càng muốn phục vụ dưới trướng Sager, với thân phận tổng đội trưởng chiến đấu, dẫn dắt hải tặc trên thuyền, tận tâm thực hiện mệnh lệnh của Sager là được.
Chỉ có Pearl, giống như những hải tặc khác, cũng hòa vào tiếng hoan hô, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
Nếu có thể trở thành thuyền trưởng của phân thuyền, vậy cũng không tồi. Thuyền trưởng Sager thoạt nhìn rõ ràng là đang muốn lập đại hạm đội, giống như thuyền trưởng Krieg ngày trước. Dù sao cũng đều là những tồn tại từng xưng bá Đông Hải.
Hắn chính là người gần gũi nhất với các cán bộ, chỉ cần biểu hiện tốt, rất nhanh sẽ được làm thuyền trưởng của một con thuyền mới.
Làm hải tặc, ai lại không muốn thăng chức chứ!
Sager vung tay mạnh một cái, cười lớn nói: “Chúc mừng thủ hạ mới gia nhập, mở yến tiệc thôi! Marika, nhiều người thế này, liệu có vấn đề về đồ ăn không?”
“A là, làm cho nhiều người ăn no, cũng là một chuyện rất hạnh phúc nha, chỉ cần một mình ta là đủ rồi.” Marika mỉm cười dịu dàng.
Nàng từng dùng tay nghề nấu ăn của một mình mình mà nuôi sống không ít người trong vương quốc Thiển Sa, hiện tại lương thực trên thuyền đã đầy đủ, nàng cũng có thể xử lý được.
“Vậy thì mở tiệc thôi, ha ha ha ha!”
Sager cười to: “Mọi người náo nhiệt lên nào!”
“Ô ——!!”
Xiềng xích trên người đám lao công nô lệ rất dễ dàng được gỡ bỏ, vốn dĩ chỉ là mấy sợi xích sắt bình thường, không cần kỹ xảo gì cả. Sager ngồi trên vương tọa ở đại sảnh tầng một, chờ từng người bước lên, tùy tay chém một cái, liền cắt đứt xiềng xích hoàn toàn, để bọn họ thoát khỏi gông cùm, từ đó hoàn thành một con đường không rõ là chuyển chức hay tiến hóa.
Từ nô lệ lao công, trở thành hải tặc của Thiên Tai Hải Tặc Đoàn!
Trong khoang thuyền có chỗ tắm rửa, chỉ là con thuyền này không có nhiều nước ngọt. Kỳ thực làm hải tặc, tắm rửa lâu lâu một lần cũng là chuyện bình thường, nước ngọt trên thuyền vốn là để uống. Nhưng Sager là kẻ biết hưởng thụ, tất nhiên là phải tắm, còn người khác thì tùy.
Nhưng những người này, lần đầu gia nhập hải tặc đoàn của hắn, tẩy trần tiếp gió cũng là điều hợp lẽ, huống chi vừa mới lao động xong, vừa thoát ra, nói gì cũng nên được tắm một trận.
Trên thuyền không đủ nước ngọt, vậy thì tìm một hòn đảo là được.
Hắn sai Lili tìm một hòn đảo có nước, rồi lái thuyền đến đó. Trên đảo ấy, cho các hải tặc tắm rửa thoải mái, còn quần áo gì đó, tạm thời chưa thể thay, đợi đến lúc tìm được đảo có thị trấn rồi tính tiếp.
Lửa trại bùng lên, Pearl dẫn người qua lại giữa thuyền và đảo, chuyển rượu cùng thức ăn xuống, bày biện đâu vào đấy. Ánh lửa trại hòa cùng tinh không, dưới bầu trời sao lấp lánh, ánh lửa tựa như một tấm màn sáng bao phủ.
Trên đảo, sáu trăm người gào thét dữ dội, có kẻ khóc lóc, có người đánh nhau. Một tay cầm thịt lớn nhai ngấu nghiến, một tay dùng ly gỗ múc rượu trong thùng gỗ, ngửa cổ uống cạn, sau đó liền òa khóc lớn.
Ra rồi!
Bọn họ không chỉ được lên thuyền, ra khơi ra biển, mà còn thực sự đặt chân lên đất liền. Chớ nói tới những món mỹ thực cả đời chưa từng ăn qua, chỉ riêng việc được uống thỏa thuê rượu Rum thôi, cũng đã có người chưa từng nếm một giọt.
Cảm giác chân thực này, khiến người ta mất khống chế ngay tại chỗ.
Sager ngồi trên một chiếc thùng gỗ, cầm lấy một bình rượu tinh xảo, nhấp một ngụm, khóe môi mỉm cười.
Phải như thế mới đúng, chờ sau khi phát tiết xong, nỗi u uất trong lòng bọn họ sẽ tan biến, đến lúc ấy, từng người sẽ là một hán tử kiêu hùng.
Chú trọng đến văn minh tinh thần của thuộc hạ, đó cũng là việc mà một đại ca nên làm.