Chương 13: Vả bôm bốp vào mặt vợ cũ, chịu nhận lỗi!
Thẩm Lãng còn chưa có xuất hiện, nhưng lụa tím do Nhà họ Từ nhuộm đã xuất hiện để lên bàn.
Lúc này, toàn bộ đại sảnh đốt mấy chục cây nến, sáng như ban ngày.
Ở dưới vô số ánh nến làm nổi bật, tấm lụa tím có vẻ càng lấp lánh.
Thợ nhuộm xuất sắc nhất nhà họ Từ khom người nói:
- Lão gia, tiểu thư, đây chính là phẩm nhuộm tím mới của chúng ta. Không còn là dùng màu xanh da trời cùng màu đỏ trộn lại, mà tinh chế từ một loại Tử Thảo. Vì chúng ta muốn hoàn chỉnh công thức hơn nên không đưa ra thị trường nhưng hiệu quả thì chất lượng hơn lúc trước nhiều.
Đám gia chủ nhà họ Từ, Lâm Mặc đều trông về phía cây lụa tím dưới ánh nến.
Quả nhiên sinh động hơn nhiều, vượt bậc so với thuốc nhuộm tím trước kia
Không chỉ độ thuần sắc cao hơn nhiều, hơn nữa còn rực rỡ hơn một cấp, rõ ràng là loại thuốc nhuộm cực kỳ ưu việt. Nhà họ Từ chắc chắn lại lời to một khoản tiền kếch xù.
Vị quan hình ngục trẻ tuổi kia nhìn kỹ mảnh lụa trong tay, cũng phải thừa nhận ưu điểm của màu tím mới. Dẫu gã không phải quý tộc, nhưng cũng xuất thân danh môn, biết gấm lụa màu tím được ưa chuộng thế nào nên khía cạnh này vẫn có năng lực giám định và thưởng thức vô cùng.
Từ Thiên Thiên nói:
- Cho phép thợ nhuộm trình bày với mấy vị đại nhân về chuyện thuốc nhuộm màu vàng kim mới.
Người thợ nhuộm xuất sắc nhất của nhà họ Từ nói:
- Khởi bẩm chư vị đại nhân, tiểu nhân trong nhà đời đời làm thuốc nhuộm, tiểu nhân cũng từ nhỏ yêu thích nghiên cứu. Nhất là màu vàng chuyên cung cấp cho quốc quân, cho nên tiểu nhân tập trung hầu hết tinh lực cho việc nghiên cứu màu vàng và màu tím. Tiểu nhân đã thí nghiệm qua hàng trăm loại nguyên liệu mà hoa hòe chính là một thứ trong đó. Ở đây có ghi chép nguyên bản của tiểu nhân để làm chứng.
Dứt lời, gã giao lên một quyển.
Viên quan chịu trách nhiệm hình ngục trẻ tuổi của thành Huyền Vũ là một trong những Chủ Bộ.
Gã nhận lấy lật nhìn một cái, bên trong quả nhiên chi chít ghi chép các loại công thức thử nghiệm, trong đó có hoa hòe. Hơn nữa nhìn dấu vết chữ này đã được nhiều ngày, không phải làm giả.
- Thẩm Lãng này trước kia là rể nhà họ Từ, nhưng bởi vì thiểu năng nên bị người xem thường, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn lại đi đến phòng nhuộm, lúc ta thí nghiệm dùng hoa hòe làm thuốc nhuộm mới có thể hắn tình cờ nhìn thấy. – Vị thợ nhuộm này nói.
Gã cũng không hoàn toàn nói dối. Lúc thí nghiệm quả thực từng dùng hoa hòe chế ra thuốc nhuộm vàng. Thế nhưng gã cũng không biết làm sáng bằng phèn chua. Đây là bước quan trọng nhất, nếu thiếu sẽ không lên tông màu vừa ý. Hơn nữa, do trình tự thực hiện, tông vàng được làm ra cũng không nổi tiếng, nên công thức hoa hòe của gã xem như thất bại.
Trước kia Thẩm Lãng thường hay lui tới phòng nhuộm, thích xem những thứ màu sắc rực rỡ cũng là thật.
Đúng là căn cứ vào nguyên nhân này, gia chủ nhà họ Từ cùng Từ Thiên Thiên mới có tự tin tuyệt đối, cái công thức thuốc nhuộm màu vàng kim này không phải bản thân Thẩm Lãng nghiên cứu ra.
Hai người này với năng lực Thẩm Lãng thật sự là hiểu rất rõ, một trẻ đần độn, quả là thứ phế vật không biết thứ gì.
Gia chủ nhà họ Từ nói:
- Chư vị đại nhân, lúc này nhân chứng vật chứng đều có, vậy bắt người được rồi.
Mặc dù miệng ông ta thốt ra tiếng chư vị đại nhân, thế nhưng ánh mắt lại trực tiếp nhìn chằm chằm vị Chủ Bộ đại nhân trẻ tuổi, nếu như không phải tên Lăng Đầu Thanh (*) làm việc không nên làm, Thẩm Lãng đã sớm bị bắt lại.
(*Lăng Đầu Thanh: một loại rết xanh tấn công bất kỳ thứ gì/ làm việc bất chấp hậu quả),
Viên quan trẻ nhìn quyển sổ này, lại nhìn trong tay lụa tím được nhuộm bằng công thức mới, cũng không khỏi gật đầu.
- Xem ra quả thực như thế. - Hắn thản nhiên nói.
- Sứ giả, bắt Thẩm Lãng bên trong tới đây. - Gia chủ nhà họ Từ quát lên.
Tiếp đó không phải quan sai xuất thủ, võ sĩ nhà họ Từ nhanh nhảu làm thay trực tiếp vọt vào.
Mà vào lúc này, cánh cửa hậu viện được đẩy ra, Thẩm Lãng ra ngoài.
Gia chủ nhà họ Từ lạnh giọng nói:
- Thẩm Lãng, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, ngươi chờ vào đại lao đi!
Thẩm Lãng tức khắc nhìn về viên quan trẻ. Lúc này, vị quan kia mới thản nhiên nói:
- Tất cả chứng cứ đều quy cho ngươi là kẻ trộm rồi.
Thẩm Lãng nhìn về cây lụa tím trên mặt bàn, không khỏi kinh ngạc.
Đây là thuốc nhuộm mới của nhà họ Từ sao? So với trước kia quả là tiến bộ đến cỡ nào.
Độ tinh khiết màu sắc rất cao, hơn nữa đặc biệt rõ rệt!
Thế nhưng…
So với thuốc nhuộm Thẩm Lãng điều chế từ Thạch Nhị địa y (*địa y Roccella Tinctoria) vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Thuốc nhuộm tím điều chế từ Tử Thảo có sắc độ vẫn buồn tẻ, màu hơi pha trắng, không rực rỡ chút nào.
Thẩm Lãng tức khắc cười nói:
- Từ Thiên Thiên, cây lụa tím trước mặt đây là trình độ cao nhất của nhà họ Từ các ngươi hả? Không có ém thứ gì phải không?
- Không có. - Từ Thiên Thiên nói:
- Thẩm Lãng, trừ phi ngươi chế tạo thuốc nhuộm tím chất lượng hơn nhà ta, bằng không ngươi vẫn là tên trộm cắp vô sỉ, không chỉ trộm đi công thức thuốc nhuộm màu vàng kim, còn trộm đi công thức thuốc nhuộm tím mới, rõ ràng cướp nhà khó phòng!
Thẩm Lãng không nói hai lời, lấy ra tấm lụa tím của mình nhuộm đặt ở trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt, mắt của lão gia chủ nhà họ Từ và Lâm Mặc chợt sáng choang. Hai người đầu tiên là lộ biểu cảm không thể tin nổi, sau đó là ánh mắt vô cùng tham lam.
Bất kỳ thứ gì gây sợ hãi chính là nó quá tốt.
Lúc trước chỉ cần nhìn lụa tím của nhà họ Từ cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng lúc này so với lụa tím Thẩm Lãng nhuộm, chênh lệch hoàn toàn rõ ràng có thể thấy được.
Lụa tím nhà họ Từ nhuộm tuy rằng đặc biệt thuần màu nhưng sắc độ quá nhạt, nhìn qua có vẻ rẻ tiền lại tầm thường.
Nhưng mà mảnh lụa tím Thẩm Lãng nhuộm lại óng ánh sáng tươi, hoàn toàn không chỉ nằm trên một cấp bậc.
Căn bản không cần người nào phán định thắng thua, hoàn toàn là một trời một vực.
Thẩm Lãng cười lạnh vấn:
- Gia chủ nhà họ Từ, Từ Thiên Thiên, thuốc nhuộm tím mới của ta đây chẳng lẽ lại là trộm nhà các ngươi đi?
Gia chủ nhà họ Từ cùng Từ Thiên Thiên không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thẩm Lãng ở nhà nàng ở rể mấy tháng, nàng hiểu rõ ràng chân tơ kẻ tóc, trí lực rất thấp, dốt nát, hoàn toàn là một đống rác, cái gì cũng đều không hiểu.
Lúc trước mặc dù có thể đủ xuất ra công thức thuốc nhuộm màu vàng kim, hoàn toàn là bởi vì thấy được thợ nhuộm thí nghiệm vô số lần, cộng thêm tình cờ phát hiện đem phèn chua hòa lẫn cùng hoa hòe sẽ cho ra màu vàng chói lọi.
Loại chuyện này vô cùng trùng hợp, nhưng cũng vô cùng bình thường.
Suốt thời gian mấy trăm năm, không biết có bao nhiêu công thức thuốc nhuộm mới được tìm thấy trong lúc vô tình.
Cho nên, vốn có thể thắng chắc cuộc thi đấu này.
Nguyên bản nhà họ Từ có thể trực tiếp vận dụng mạng lưới giao thiệp cùng võ sĩ đem Thẩm Lãng bắt vào đại lao, thế nhưng tên Chủ Bộ trẻ tuổi này là một Lăng Đầu Thanh, lại mở miệng ngăn trở, kiên quyết cấp cho Thẩm Lãng cơ hội tự bào chữa cho mình. Đương nhiên nhà họ Từ cũng chẳng kiêng dè một Chủ Bộ, nhưng đối phương cũng xem như xuất thân danh môn, hơn nữa chủ quản hình ngục, chuyện hôm nay xem như là sân nhà của vị Chủ Bộ này.
Cho nên nhà họ Từ cũng không khỏi không nể tình, mới cho Thẩm Lãng cơ hội thi đấu, hơn nữa Từ Thiên Thiên hiểu rất rõ Thẩm Lãng, biết hắn là tuyệt đối không thể nào thắng.
Nhận định của Từ Thiên Thiên vốn đúng, nhưng nàng hoàn toàn thật không ngờ tên Thẩm Lãng ngờ nghệch lúc trước đã chết, còn Thẩm Lãng trước mặt là linh hồn người Trái đất chuyển kiếp tới.
Thẩm Lãng cười lạnh bảo:
- Chẳng lẽ là màu sắc của mảnh lụa nào thắng còn chưa đủ rõ ràng à? Sao quyết định lâu quá vậy?
Ngay sau đó, hắn lấy ra đòn sát thủ, lụa cầu vồng!
Ở dưới ánh sáng như ban ngày của vô vàn ngọn nến, tấm lụa cầu vồng này trở nên lộng lẫy, xa hoa vô song.
Tất cả mọi người hoàn toàn cũng hít khí lạnh một phen!
Điều này sao có thể?
Quá xinh đẹp, quá rực rỡ.
Muôn sắc muôn màu, lại không quê kiểng, then chốt tông màu hoàn toàn tự nhiên.
Nếu như nói lúc trước Thẩm Lãng xuất ra lụa tím là đại thắng, còn mảnh lụa cầu vồng mới tinh kia hạ knock out hoàn toàn, khiến cho mảnh lụa tím của nhà họ Từ nhìn quê không chịu nổi, rõ ràng khó xem.
Thẩm Lãng cười bèn hỏi:
- Gia chủ nhà họ Từ, Từ Thiên Thiên, công thức thuốc nhuộm cầu vồng của ta, lẽ nào cũng trộm ở nhà họ Từ kia à?
Trong không khí giống như truyền đến tiếng bốp bốp tát vô mặt.
Gia chủ nhà họ Từ cùng Từ Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Thẩm Lãng?
Đối với cái tên ở rể này, lẽ nào họ bỏ sót cái gì ư?
Hắn lại có tài nghệ tinh thông với thuốc nhuộm như thế, vì sao Từ Thiên Thiên hoàn toàn không biết?
Loại tài nghệ nhuộm vải này vốn chẳng có tác dụng không lớn đối với các gia đình khác nhưng lại quá hữu dụng với nhà họ Từ, hoàn toàn có thể nâng cấp chuyện kinh doanh của nhà họ Từ lên một tầng lầu.
Ở cổ đại kỳ thực tơ lụa đều không khác gì nhau, then chốt là ở kỹ thuật nhuộm màu.
Một khi khả năng pha màu vượt xa đối thủ cạnh tranh, thì có thể làm cho địa vị tơ lụa cùng vải vóc trên giới thương trường bất bại.
Vốn cho là Thẩm Lãng là một phế vật toàn tập, thật không ngờ lại có tài nghệ đặc biệt cao siêu.
Rõ ràng tuyệt đối không nghĩ tới a!
Thẩm Lãng hướng viên quan trẻ kia nói:
- Chủ Bộ đại nhân, xin ngài chủ trì công đạo.
Vị Chủ Bộ trẻ tuổi nhìn phía gia chủ nhà họ Từ một cái nói:
- Xin ngài xác nhận một chút, thuốc nhuộm tím cùng thuốc nhuộm cầu vồng này có phải Thẩm Lãng từ nhà họ Từ trộm hay không?
Tức khắc, cái mặt gia chủ nhà họ Từ co giật một hồi.
Gã Chủ Bộ trẻ tuổi này rõ ràng một Lăng Đầu Thanh, lúc rời khỏi phủ thành chủ, lẽ nào quan trên của gã ám chỉ được không rõ ràng à?
Vị hôn phu của Từ Thiên Thiên chính là con trai Quận Trưởng đại nhân, ngươi đắc tội Nhà họ Trương chẳng lẽ không muốn tiền đồ sao?
Gia chủ nhà họ Từ trong lòng thù hằn liếc vị Chủ Bộ trẻ tuổi này một cái, thực sự nổi lên ý định bãi miễn chức quan của gã đuổi đi cho khuất mắt.
Nhưng mà chuyện này cũng cần động tác lén lút ở phía sau, chí ít cần Quận Trưởng đại nhân động thủ, hơn nữa một thương nhân như ông ta không thể vô lễ ra mặt với Chủ Bộ được.
- Không phải! - Gia chủ nhà họ Từ lạnh giọng nói.
Chủ Bộ trẻ tuổi nhìn phía Từ Thiên Thiên nói:
- Từ tiểu thư, ngươi nói thế nào? Công thức thuốc nhuộm tím và thuốc nhuộm cầu vồng có phải Thẩm Lãng trộm từ nhà của ngươi hay không?
Đôi mắt xinh đẹp của Từ Thiên Thiên co rụt lại, nàng đã nhìn ra, vị Chủ Bộ trẻ tuổi này không chỉ là Lăng Đầu Thanh (*làm chuyện bất chấp hậu quả), gã căm thù nhà họ Từ ở tận đáy lòng rồi.
Nhà họ Từ lẽ nào đã đụng chạm gì với gã? Hay là Trương Tấn đã từng xích mích gì?
Vị Chủ Bộ trẻ tuổi này có lá gan cỡ nào mà dám chống lại nhà thông gia của Quận Trưởng đại nhân?
- Không phải. - Từ Thiên Thiên lạnh nhạt nói.
- Nếu không phải, vậy Thẩm Lãng bị oan rồi. - Chủ Bộ đại nhân trẻ tuổi nói:
- Gia chủ nhà họ Từ, Từ tiểu thư, hai vị xin lỗi Thẩm Lãng đi!
Gia chủ nhà họ Từ tức khắc muốn bùng nổ cơn giận, hừ lạnh một tiếng, chợt phất ống tay áo trực tiếp rời đi.
Sau khi Từ Thiên Thiên mặt mày biến sắc, nàng hướng Thẩm Lãng hạ giọng xuống:
- Xin lỗi, bởi vì có sự hiểu lầm trước kia nên làm chàng bị oan, cáo từ!
Tiếp đó, bóng dáng thùy mị dịu dàng của nàng cũng lướt đi ra khỏi nơi này.
Nàng đã quyết định, sau khi trở về lập tức bảo Trương Tấn trả thù vị Chủ Bộ trẻ tuổi này, bên trong thành Huyền Vũ tuyệt đối không cho phép có quan viên căm ghét nhà họ Từ tồn tại.
Từ Thiên Thiên đi rồi.
Thẩm Lãng hướng vị Chủ Bộ trẻ tuổi này chắp tay hành lễ nói:
- Cảm ơn Chủ Bộ đại nhân, đã lâu không gặp, hy vọng ngài vẫn khỏe! Huynh đài gần đây tốt không? Kim tiểu thư phủ bá tước Huyền vũ có khỏe không?
...