Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 3: 3: Có Người Đến Mời


Trình Kiêu biết đây là quy tắc cũ của Tôn Mạc.

Trước đây, anh từng mơ ước một ngày nào đó có thể nhìn thấy thân hình xinh đẹp của Tôn Mạc, nhưng bây giờ anh không còn hứng thú nữa.

Sau khi ăn xong bữa sáng do Ninh Lan làm, Trình Kiêu đi theo Tôn Mạc đến phòng khám.

Sau khi đến phòng khám, Trình Kiêu chuẩn bị rời đi, muốn tìm một chỗ tiếp tục tu luyện.

đời trước anh chuyên theo đuôi Tôn Mạc, kiếp này anh đã biết bộ mặt thật của Tôn Mạc, tự nhiên sẽ không đi theo cô ả nữa.

Tuy nhiên, trước khi Trình Kiêu rời đi, có người đã xông vào.

Đi đầu là hai thanh niên mặc áo đen, đeo kính râm, vóc người vạm vỡ, vừa nhìn là biết không dễ gây vào.

Sau đó, là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, lịch lãm lễ độ
“Bác sĩ ở đây là ai?” Người đàn ông trung niên hỏi, giọng điệu kiêu ngạo.

Tôn Mạc ngẩng đầu nói: "Là tôi!"
“Mời đi cùng tôi một chuyến!” Người đàn ông trung niên nói giọng ra lệnh, một loại tư thế không tha thứ khi kẻ khác từ chối.

Tôn Mạc cau mày hỏi: "Mấy người là ai? Tìm tôi làm cái gì?"
Lúc này có thêm hai người đẩy cửa bước vào.

Một người đàn ông trung niên tướng mạo uy phong, trên người mặc bộ vest xám, người ta nhìn mà đã thấy khiếp sợ.

Người còn lại hóa ra là người phụ nữ đêm qua.

"Đừng hiểu lầm, cô gái, tôi đây Lôi Chấn Vũ, chúng tôi muốn mời cô đến khám cho con trai tôi.

"

Nghe nói tới đây tìm cô khám bệnh, vẻ mặt Tôn Mạc dịu đi một chút.

Nhưng chợt giật mình: "Ngài là Lôi Chấn Vũ của tập đoàn Chấn Vũ!"
“Là tôi!” Lôi Chấn Vũ cười nói, ông ta không có vẻ gì là làm bộ, nhưng có một luồng khí thế vô hình của riêng mình.

Trình Kiêu không khỏi liếc nhìn Lôi Chấn Vũ.

Tập đoàn Chấn Vũ của Lôi Chấn Vũ là một doanh nghiệp hàng đầu nổi tiếng ở thành phố Hà Tây, bản thân Lôi Chấn Vũ cũng thường xuyên lên TV, đứng chung sân khấu với nhiều lãnh đạo lớn trong thành phố.

Đời trước, Trình Kiêu đối với vị nhân vật này vô cùng ngưỡng mộ, luôn thấy có thể vào làm việc trong tập đoàn Chấn Vũ là vinh dự.

Tuy nhiên, Trình Kiêu nhớ rằng anh chưa từng gặp Lôi Chấn Vũ ở đời trước, nhưng đời này vừa sống lại đã gặp Lôi Chấn Vũ.

Có lẽ nào vì anh sống lại mà sinh ra hiệu ứng cánh bướm, quỹ đạo của số phận đã thay đổi? Lịch sử ban đầu sẽ xảy ra thay đổi?
Tôn Mạc vội vàng đứng lên, cung kính hỏi: "Ngài Lôi, ngài ngồi đi, con trai ngài bị sao vậy?"
Tôn Mạc cười đầy mặt, nói chuyện dùng luôn kính ngữ
Lôi Chấn Vũ dường như có điều gì khó nói, nghiêm nghị nói: "Con trai tôi hiện tại đang ở bệnh viện Nhân dân, nhờ cô đến khám xem là biết, cần bao nhiêu chi phí khám bệnh cô cứ nói!"
"Nếu ngài Lôi đã mời, tôi đương nhiên sẽ đi, nhưng nếu đến các chuyên gia ở bệnh viện Nhân dân đều không thể chữa khỏi bệnh cho con trai ngài, e rằng tôi có đi cũng không giúp được gì!"
Tôn Mạc biết mình mấy cân mấy lạng, y thuật của cô chắc chắn không tốt bằng các chuyên gia ở bệnh viện hàng đầu.

"Cái này! " Lôi Chấn Vũ nhìn lại người phụ nữ bên cạnh mình.

Người phụ nữ vội vàng nói nhỏ: "Sếp Lôi, vị thần y chữa khỏi bệnh cho con trai tôi không phải cô ấy, mà là cái cậu kia!"
Tôn Mạc sửng sốt một chút, trong lòng một đợt tức giận, không ngờ Lôi Chấn Vũ lại tới mời tên phế vật Trình Kiêu này!
“Đã như vậy thì làm phiền cậu em này đi cùng đi.

Tiền chữa bệnh sẽ tính riêng!” Lôi Chấn Vũ cười nói ngay lập tức.

Lôi Chấn Vũ đã phấn đấu hàng chục năm trong giới thương nhân, xử sự đâu vào đấy, dù đã nhận lầm trước nhưng vẫn có thể xong xuôi trong một câu nói.

Tôn Mạc vội vàng nói: "Ngài Lôi chờ một chút, tôi chuẩn bị chút, có thể lên đường ngay lập tức!"

“tôi không có hứng thú.

” Trình Kiêu đột nhiên nói.

Anh đã rõ lý do tại sao lại gặp Lôi Chấn Vũ trước, là vì đứa trẻ mà anh đã cứu ngày hôm qua, khiến quỹ đạo của số phận thay đổi.

Nếu anh tiếp tục ra tay, sẽ chỉ thay đổi nhiều thứ hơn, tương lai sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Tôn Mạc sững sờ nhìn Trình Kiêu như nhìn một thằng ngốc.

Nối được quan hệ với tập đoàn Chấn Vũ là ước mơ của vô số người ở Hà Tây.

Bây giờ đích thân chủ nhân của tập đoàn Chấn Vũ mời anh, tên khốn vô dụng này nói anh không có hứng thú.

Tôn Mạc sắc mặt tái nhợt.

“Nếu không phải cha tôi nhất quyết tuyển con rể đến nhà họ Tôn để truyền lại y bát, cho dù tất cả đàn ông trên thế gian đều chết, tôi cũng không gả cho tên lưu manh không cầu tiến chút nào này! "
Lôi Chấn Vũ ban đầu ôm thái độ thử xem đến mời Trình Kiêu.

Ban đầu nghĩ rằng với danh tiếng mình tự ra mặt, dù ngay cả Ngài Thị trưởng cũng có thể mời được ấy chứ.

Nhưng không ngờ Trình Kiêu lại không nể mặt như vậy.

Tuy nhiên, Trình Kiêu càng tỏ ra kiêu ngạo bao nhiêu thì Lôi Chấn Vũ càng tin tưởng bấy nhiêu.

Từ cổ chí kim, người thực sự có tài, thường có tính cách rất lập dị.

Lôi Chấn Vũ cười nói: "Cậu em, cậu cần điều kiện mới đi cùng tôi?"
Trình Kiêu khẽ liếc ông ta một cái, nói: "Trên người ông không có thứ tôi cần.


"
Lôi Chấn Vũ khẽ cười, sự kiêu ngạo độc đoán tự nhiên lộ ra: "Cậu em, cậu muốn thế nào, nói ra là được!"
Trình Kiêu khẽ cười: "Tôi muốn mặt trời trên bầu trời, ông có không?"
Lôi Chấn Vũ có chút tức giận: "Cậu đang cố tình làm khó tôi!"
“Nếu như ông nghĩ như vậy, thì là như vậy!” Trình Kiêu không giải thích, anh đứng ở trên đỉnh mặt trời, chém ba vị Chân tiên Hợp đạo cảnh.

Đối với Trình Kiêu, có thể chém mặt trời chỉ trong một nhát!
Nhìn thấy Lôi Chấn Vũ tức giận, Tôn Mạc vội vàng nhỏ giọng thuyết phục: "Ngài đừng lo lắng, anh ấy có tính khí như vậy, tôi sẽ thuyết phục anh ấy!"
Trên thực tế, Tôn Mạc rất muốn vứt luôn Trình Kiêu và tự mình đi, nhưng người ta là mời Trình Kiêu.

Tôn Mạc đi tới bên người Trình Kiêu, giễu cợt nói: "Sao hả? sợ vận may không còn, sợ lộ nguyên hình? Nên anh không dám đi?"
"Ai bảo anh hôm qua khoe khoang làm chi!"
"Đừng lo, anh không cần lo việc khám bệnh, chỉ cần đi theo là được.

"
Trình Kiêu liếc cô một cái, thấy cô có chút tự đắc, anh nói: "Cô cho rằng hôm qua tôi cậy vào vận may sao? Được thôi, tôi đi cùng cô!"
Tôn Mạc luôn cho rằng Trình Kiêu có thể chữa khỏi bệnh cho cậu bé đúng là do mèo mù vớ phải chuột chết.

Hôm nay, Trình Kiêu không dám đồng ý lời mời của Lôi Chấn Vũ, chính là bằng chứng tốt nhất.

Không phải Trình Kiêu không đi, chính là không dám!
“Ngài Lôi, anh ấy đã đồng ý, đi thôi!” Tôn Mạc hài lòng nói.

“Cũng nhờ cô!” Lôi Chấn Vũ khẽ cười, như thể chuyện không vui vừa rồi chưa từng xảy ra.

Trình Kiêu và Tôn Mạc ngồi chiếc Audi A8 màu đen của Lôi Chấn Vũ đến bệnh viện Nhân dân.

Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Trên giường bệnh màu trắng nằm một người đàn ông trẻ tuổi bị trói bằng dây thừng, miệng nhét khăn trắng vẫn đang giãy giụa.

Đứng bên cạnh là một người phụ nữ mặc toàn đồ hiệu nổi tiếng, bà ta đang lén lau nước mắt.

“Hai người, mời vào!” Lôi Chấn Vũ đưa tay ra hiệu, chào đón Trình Kiêu và Tôn Mạc vào phòng.

“Đây là thần y mà anh mời tới ư?” Người phụ nữ vẻ mặt khó hiểu hỏi khi thấy hai người Trình Kiêu còn trẻ như vậy.


“Thời gian không còn nhiều, để hai người khám bệnh cho Hồng Húc trước, em tránh sang một bên!” Lôi Chấn Vũ dứt khoát nói.

Tuần Châu dù nghi ngờ nhưng cũng không dám lơ là, vội vàng đứng sang một bên.

“Con trai ngài bị sao vậy?” Tôn Mạc hỏi.

Lôi Chấn Vũ nói: "Mấy ngày trước cũng không sao, nhưng hôm nay đột nhiên thành thế này, thấy ai cũng cắn, như phát điên rồi!"
“Đây chắc là não có vấn đề, đã để bác sĩ chuyên khoa não khám chưa?” Tôn Mạc hỏi.

"Khám rồi, cũng đã chụp CT não.

Không có tổn thương nào ở não, các chuyên gia cũng không nhìn thấy có gì bất thường!"
"Có thể lấy khăn ra khỏi miệng anh ta được không? Tôi sẽ hỏi anh ta xem anh ta còn tỉnh táo hay không!" Tôn Mạc nói.

Lôi Chấn Vũ còn chưa kịp nói thì vợ ông ta Tuần Châu, cũng là người phụ nữ đứng bên cạnh đã vội vàng ngăn cản: "Không được, thằng bé sẽ tự cắn mình!"
Tôn Mạc suy nghĩ một chút nói: "Như vậy chỉ có thể để cho anh ta trước tiên bình tĩnh lại, sau đó chúng ta mới có thể tiến hành kiểm tra toàn diện!"
“Được rồi!” Lôi Chấn Vũ gật đầu, trước mắt chỉ có thể như thế
Tôn Mạc lấy ra một cái hộp nhỏ màu bạc, từ trong đó lấy ra ba cây châm bạc.

"Tôi để cho anh ta ngủ thiếp đi một lát!"
Trình Kiêu tự nghĩ, Tôn Mạc vì để lấy lòng nhà họ Lôi, chuẩn bị lấy ra bản lĩnh giữ nhà luôn rồi.

Nhà họ Tôn là một thế gia đông y, tuy Tôn Mạc theo học về Tây y nhưng gia đình lại có truyền thống y học, thuật châm cứu đã lão luyện
Tuy nhiên, người thanh niên này không bị bệnh, mà bị lệ khí xâm nhập thần trí.

Trên đầu cậu ta, có một đám sương mù màu đỏ mà chỉ có Trình Kiêu mới có thể nhìn thấy.

"Châm cứu đối với cậu ta cũng vô dụng, cô không thể chữa khỏi bệnh cho cậu ta đâu.

"
Trình Kiêu không muốn xen vào, nhưng nếu Tôn Mạc có chuyện, dì Ninh Lan nhất định sẽ đau lòng, anh cũng không muốn dì Ninh Lan đau lòng.

.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất