Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 612

CHƯƠNG 612

“Cũng đúng, chỉ đặt sai tên chứ không đặt sai biệt danh! Nhóc con này, mẹ nó đúng là đồ bỏ đi!”

Ánh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu càng thêm khinh bỉ.

Tôn Đại Hải ngồi ở vị trí chủ nhà thở phào nhẹ nhõm, ông vốn cho rằng Trình Kiêu sẽ nổi giận đùng đùng, hoặc làm loạn trước mặt mọi người, không ngờ Trình Kiêu lại lập tức đồng ý như vậy.

“Như vậy cũng tốt, giải quyết trong hòa bình, dù sao mọi người vẫn là người một nhà.”

Nhưng mà, trong lòng Tôn Mạc lại không nghĩ như vậy.

Sở dĩ cô ta chọn tuyên bố ly hôn trước mặt tất cả bạn bè và người thân vào ngày hôm nay, chính là vì muốn sỉ nhục Trình Kiêu một cách nặng nề.

Ai bảo Trình Kiêu chế giễu cô ta là con sâu cái kiến, còn nói anh và cô ta là người của hai thế giới.

Không sai, bọn họ quả thật là người của hai thế giới, chỉ là Tôn Mạc cảm thấy cả đời này Trình Kiêu cũng chỉ có thể ngước nhìn thế giới của cô ta.

Loại sỉ nhục to lớn như vậy, cho dù Trình Kiêu là tượng đất thì cũng phải tức điên lên!

Đương nhiên, Trình Kiêu càng tỏ ra tức giận, Tôn Mạc càng có cảm giác thành công, càng thêm vui vẻ.

Nhưng, biểu hiện của Trình Kiêu lại hoàn toàn không giống với suy đoán của Tôn Mạc.

Không những không hề tức giận, trái lại vẫn là dáng vẻ nhẹ như gió mây kia. Giống như thứ anh mất đi không phải người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc, mà là một món trang sức có cũng được không có cũng không sao.

Nhìn thấy sắc mặt của Trình Kiêu không hề có chút dao động nào, Tôn Mạc cảm thấy, có lẽ cô ta còn không bằng một món trang sức.

Người càng kiêu ngạo thì càng không cách nào dễ dàng tha thứ cho việc bị coi khinh. Cho dù Trình Kiêu mắng chửi, thậm chí ra tay đánh nhau, Tôn Mạc đều cảm thấy tốt hơn dáng vẻ nhẹ như gió mây lúc này vô số lần.

Khi Trình Kiêu dìu Ninh Lan đi ngang qua bên người Tôn Mạc, Tôn Mạc bỗng nhiên lạnh lùng quát lên một tiếng: “Dừng lại!”

Trình Kiêu còn chưa dừng bước, nhưng Ninh Lan đã dừng lại rồi, tức giận nhìn Tôn Mạc, quát: “Con còn muốn làm gì?”

“Mẹ, nếu như mẹ còn coi con là con gái ruột, vậy mẹ đừng quan tâm đến chuyện này nữa!” Tôn Mạc dứt khoát nói ra.

Sau đó, nhìn sang Trình Kiêu, cười lạnh: “Trình Kiêu, lời tôi vừa nói anh nghe rõ chưa? Chúng ta ly hôn rồi!”

Trình Kiêu nhìn cô ta, coi như trước mắt không có vật gì, giọng điệu bình thản đến cực hạn: “Biết rồi.”

“Bây giờ anh bị tôi đá rồi, chẳng lẽ anh không tức giận? Không muốn đền bù tổn thất sao?” Tôn Mạc nói lời mê hoặc.

“Tại sao phải tức giận? Tôi cầu còn không được.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Anh…” Sắc mặt Tôn Mạc tái nhợt, trong lòng thầm mắng: “Vậy mà vẫn có thể nhịn, da mặt cái tên này làm bằng sắt à?”

“Tôi không tin, xem anh có thể nhịn đến khi nào!”

Tôn Mạc bỗng nhiên nở nụ cười kỳ lạ, nói: “Đúng rồi Trình Kiêu, tôi còn có chuyện chưa tuyên bố. Vừa hay nhân dịp hôm nay, tuyên bố luôn vậy!”

Ánh mắt Tôn Mạc lộ ra vẻ đắc ý, bước lên kéo lấy cánh tay của Lưu Tào Khang, ánh mắt đảo qua người Trình Kiêu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất