Chương 09:
Thời Thuật thuê một căn hộ nhỏ bên ngoài trường học.
Phòng hoạt động có giờ giới nghiêm, trước buổi diễn không đủ thời gian tập, mọi người sẽ chạy đến căn hộ của anh ấy để tập.
Mỗi lần kết thúc, tôi lại nấn ná, dọn dẹp đạo cụ và sắp xếp kịch bản, là người đi cuối cùng.
Thời Thuật sẽ gọi taxi cùng tôi về trường, đợi tôi vào ký túc xá rồi mới quay về.
Số lần nhiều lên, tôi bắt đầu tự vấn, chẳng lẽ tôi thể hiện chưa đủ rõ ràng?
Gần đến kỳ nghỉ đông rồi, tôi có chút lo lắng.
Vì vậy, một tuần trước khi nghỉ, sau khi mọi người đã về hết, tôi nằm trên ghế sofa giả vờ ngủ.
Thời Thuật sau khi làm xong việc thì đến tìm tôi, cười nhẹ: “Đây là lần diễn dở nhất của em.”
Tôi không lừa được anh ấy, chỉ đành mở mắt ngồi dậy.
“Không muốn về trường à?”
Tôi gật đầu, mím môi nhìn anh ấy.
Ánh mắt anh ấy dần trở nên nóng bỏng, khiến mặt tôi nóng ran.
Mãi lâu sau, Thời Thuật vẫn lắc đầu: “Ngoan, vẫn nên về trường đi.”
Bị từ chối một cách rõ ràng như vậy, tôi có chút thất vọng.
Nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy, lề mề đi ra cửa.
Khoảnh khắc mở cửa, cảm giác thất vọng lên đến đỉnh điểm, đầu óc tôi nóng lên và đóng cửa lại.
Xoay người lao vào lòng anh ấy.
“Thời Thuật, chúng ta đã hẹn hò được hai tháng rồi đấy.”
Thời Thuật nhanh chóng ôm lại tôi: “Ừ.”
Mặt tôi vùi vào hõm cổ anh ấy, nhỏ giọng phàn nàn: “Thế mà mới hôn có 21 lần.”
Anh ấy ngẩn người, rồi bật cười, tiếng cười rung lên trong lồng ngực, làm tim tôi như mềm nhũn.
“Tiểu Sanh, anh không thể hôn em ở đây được.”
Tôi không hiểu và cảm thấy tủi thân: “Tại sao chứ?”
Yết hầu của Thời Thuật khẽ chuyển động, giọng anh ấy trở nên trầm hơn: “Anh sợ anh không kìm được.”
Đợi chính là câu này.
Tôi lập tức ngẩng đầu lên và hôn anh ấy.
“Đừng kìm nữa.”