Chanh Không Phải Là Loại Quả Duy Nhất

Chương 14: (Hết)

Chương 14: (Hết)
Đêm giao thừa, bố mẹ Trì Thầm lại phải trực.
Mẹ tôi nghĩ đến cảnh ngày đoàn viên cả nhà, cậu ấy lại một mình ăn sủi cảo, nên hối thúc tôi đi gọi cậu ấy sang ăn bữa cơm tất niên.
Sau chuyện lần trước, cậu ấy đã không đến tìm tôi nữa.
Mạnh Thất thay tôi từ chối: “Thôi đi, anh Trì Thầm chưa chắc đã muốn đến đâu.”
Kể từ khi cô bé kết bạn Zalo với Thời Thuật và nhận được tiền lì xì hậu hĩnh, cô bé đã hoàn toàn quên mất cặp đôi cũ mà mình từng hâm mộ, mỗi ngày đều "anh Thời, anh Thời" ngọt xớt.
Tôi nghĩ một lúc, chuyện của tôi và Trì Thầm là chuyện riêng của chúng tôi, không cần thiết phải làm hỏng mối quan hệ của hai gia đình.
Lúc đến nhà Trì Thầm, tôi cũng gọi Mạnh Thất đi cùng.
“Anh Trì Thầm, mẹ em gọi anh sang ăn cơm tất niên.”
Chỉ vài ngày không gặp, cậu ấy trông gầy đi nhiều. Vẻ mặt vốn rạng rỡ, tràn đầy sức sống của cậu ấy giờ đây đã thấm đượm sự mệt mỏi không thể che giấu.
Ngay cả bố tôi cũng nhận ra sự thất ý của cậu ấy, trên bàn ăn cứ gắp đồ ăn cho cậu ấy.
“Tiểu Trì à, có phải có tâm sự gì không? Mấy đứa trẻ các con cứ suy nghĩ nặng nề quá, thật ra, dù là chuyện lớn hay nhỏ cũng chẳng có gì to tát. Cuộc đời còn dài mà, lát nữa cùng Tiểu Sanh đi đốt pháo hoa, đốt hết muộn phiền đi nhé.”
Tôi gặm một miếng sườn một cách chậm rãi: “Lát nữa con phải gọi video cho Thời Thuật.”
Bố tôi im lặng.
Một ánh mắt từ phía bên kia bàn ăn ném sang, tôi không ngẩng đầu.
Ngày tôi nói thật với Thời Thuật xong, tôi đã giới thiệu anh ấy với gia đình.
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, tôi muốn đi đường dài với Thời Thuật, sớm muộn gì bố mẹ cũng sẽ biết.
Mối quan hệ của tôi và anh ấy, không có gì phải giấu giếm.
Bố mẹ tôi có vẻ mặt cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn đáp lại lời chào của Thời Thuật.
Những ngày đầu, khi thấy tôi gọi điện video với Thời Thuật, họ thường liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngập ngừng.
Giờ đây họ đã dần quen, thậm chí khi xuất hiện trong màn hình, họ còn nói: “Tiểu Thuật à, Tết này sang nhà bác chơi nhé?”
Chỉ cần dũng cảm một chút, dường như mọi khó khăn đều không còn là vấn đề nữa.
Sau bữa cơm tất niên, tôi giúp dọn dẹp bàn ăn, dọn xong thì đi thẳng về phòng.
Cửa phòng không đóng, Trì Thầm đứng ngoài gõ cửa.
“Tớ vào được không?”
Thời Thuật vừa nhắn tin hai phút trước, bên đó vẫn chưa ăn xong, phải đợi thêm một chút.
Tôi gật đầu: “Có chuyện gì không?”
Trì Thầm đứng cách tôi hai bước: “Chuyện hôm đó… xin lỗi, tớ đã hành động bồng bột.”
“Không sao.” Tôi dừng lại một chút, “Thời Thuật cũng đã tha thứ cho cậu rồi.”
Vẻ mặt cậu ấy trở nên tái nhợt.
“… Cậu đã nói thật với gia đình chưa?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, cậu ấy hỏi một cách cực kỳ cẩn thận.
Ánh mắt tôi chuyển xuống, nhìn vào bàn tay phải đang nắm chặt của cậu ấy:
“Tay cậu, khỏi chưa?”
Cậu ấy sững sờ, từ từ mở lòng bàn tay ra.
Lòng bàn tay vẫn còn vài vết vảy máu lớn nhỏ, nhưng chắc là, không còn chảy máu nữa.
“Hôm đó khi cậu ở đây thì tớ đã nói rồi, nhưng lúc đó hơi bốc đồng. Mấy ngày trước thì chính thức giới thiệu rồi.”
Trì Thầm nở một nụ cười nhạt nhòa.
“Mạnh Sanh, tớ sẽ từ từ học cách buông tay.”
“… Tốt.”
“Sau khi nhập học, tớ có thể đến tìm cậu không?”
“Với tư cách là bạn bè bình thường, tất nhiên là được.”
Sau vài câu đối thoại, căn phòng trở nên im lặng.
Giọng nói lớn của Mạnh Thất từ xa vọng lại gần: “Anh Trì Thầm—đi đốt pháo hoa không?”
Trì Thầm nhìn tôi lần cuối, khẽ đáp một tiếng rồi quay người bước đi.
Thời Thuật vừa gửi tin nhắn đến, anh ấy cũng đã ăn cơm tất niên xong.
Tôi đột nhiên nhớ lại lời bố nói trên bàn ăn, gọi cậu ấy lại, rút một cuốn sách từ trên giá xuống, đưa cho cậu ấy.
《Quả cam không phải là loại trái cây duy nhất》, là cuốn sách mà tôi và Trì Thầm mua ở hiệu sách trong kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học xong, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm.
“Cuộc đời không chỉ có một sự lựa chọn, Chúc mừng năm mới.”
Trì Thầm sững người, nhưng cuối cùng vẫn không nhận.
Cậu ấy từ từ đút tay vào túi quần, cười nhạt với tôi:
“Mạnh Sanh, chúc mừng năm mới.
“Trong các lựa chọn đã không còn có cậu nữa, tớ không làm bài được rồi.”
Câu nói sau đó chìm vào tiếng pháo hoa đột nhiên nổ rộ ngoài cửa sổ.
Bầu trời xanh thẫm được pháo hoa điểm tô, mọi người đều hy vọng vào một năm mới, tốt đẹp hơn.
Pháo hoa nổ ầm ầm suốt nửa đêm. Gần sáng, Thời Thuật gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình vé tàu.
“Mùng sáu đến nhà em.”
Tôi ngạc nhiên đến mức suýt nhảy cẫng lên.
“Anh… không yên tâm về em à? Hay không yên tâm về Trì Thầm?”
Tiếng cười của Thời Thuật vọng qua điện thoại, khiến cả người tôi rùng mình.
“Vì rất nhớ em, nên đến gặp em.
“Chúc mừng năm mới. Tối qua quên hỏi, anh là người đầu tiên phải không?”
Tôi nhớ lại tối qua đã chúc mừng năm mới Trì Thầm trước, nhưng nói đúng ra, đó đã là chuyện của năm cũ.
“Ừ, là người đầu tiên.”
[HẾT]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất