Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 260: Lo ngày lo đêm

Nếu cứ tiếp tục thời gian dài như vậy, Diệp Dương Thành đến Dương Thành công ty điện tử không bằng một phần mười lúc hắn ở nhà. Dù Diệp Dương Thành đi công ty ngồi thì chủ yếu là mở máy tính lên chơi game, kiếm báo chí đọc tin nóng, thời sự, hoàn toàn là bộ dáng nhàn nhã việc không liên quan mình. Người không biết chuyện nếu thấy Diệp Dương Thành như vậy sẽ cho rằng hắn dựa vào quan hệ đến công ty ngồi ăn chờ qua thời gian.

Nhưng nói đi phải nói lại, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng như vậy là có đạo lý của nó. Đơn đặt hàng của Dương Thành công ty điện tử từ đâu ra? Nhà máy khác mặt ủ mày ê lo nguyên vật liệu, còn vật liệu của Dương Thành công ty điện tử đến từ đâu?

Diệp Dương Thành giải quyết hai vấn đề lớn nhất, chuyện còn lại giao cho một mình Đỗ Nhuận Sinh giải quyết. Nếu không thì Diệp Dương Thành bỏ ra số tiền lớn giữ Đỗ Nhuận Sinh lại để làm chi?

Đỗ Nhuận Sinh đi theo sau lưng Diệp Dương Thành:

- Thêm mấy dây chuyền sản xuất và mấy bộ thiết bị đã được lắp ráp xong từ hôm trước.

Hai người đi lòng vòng trong một phân xưởng sản xuất.

Đỗ Nhuận Sinh nói:

- Sáng sớm ngày hôm qua điều chỉnh thử xong buổi chiều đã bắt đầu sản xuất, đến bây giờ vận chuyển rất tốt.

Nghe Đỗ Nhuận Sinh nói, Diệp Dương Thành cười tủm tỉm gật gù.

Diệp Dương Thành dừng bước, hỏi:

- Sau thiết bị mới tăng, khả năng ản xuất xuất hiện cao hơn trước bao nhiêu?

- Khả năng sản xuất bây giờ tăng lên sáu mươi phần trăm so với bắt đầu.

Đỗ Nhuận Sinh ngần ngừ nói:

- Nhưng nhà xưởng đã đến cực hạn cất chứa, công ty máy dập phía đối diện hình như sắp di dời. Diện tích nhà xưởng bên đó lớn gấp đôi chúng ta, gần đây đơn đặt hàng chật kín, Diệp tổng cảm thấy...

- Lát nữa ngươi đi hẹn giám đốc bên kia đi.

Diệp Dương Thành mỉm cười nói:

- Sắp xếp một chỗ ăn cơm, ta sẽ nói chuyện với giám đốc bên đó.

Đỗ Nhuận Sinh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm:

- Được rồi!

Không thể trách Đỗ Nhuận Sinh, ai bảo Diệp Dương Thành một hơi nhận nhiều đơn đặt hàng cho công ty? Bây giờ trong phân xưởng làm việc mười tám tiếng một ngày vẫn không giảm bớt áp lực sản xuất nhiều. Nếu không mở rộng quy mô công ty, làm việc tốc độ cao như hiện nay thì kéo dài được bao lâu?

Cho dù Đỗ Nhuận Sinh chịu nổi, dù Diệp Dương Thành ra giá cao giữ lại công nhân tăng ca thêm mấy tiếng, nhưng thời gian lâu, tiền công cao đến mấy con người không chịu nổi thì được ích gì?

Cho nên thiết bị sản xuất mới chỉ là bước đầu tiên, giảm bớt áp lực sản xuất hiện tại. Bước thứ hai là khuếch trương quy mô sản uất của Dương Thành công ty điện tử. ânng khả năng sản xuất lên, thế thì dễ dàng ổn định đơn đặt hàng đâu ra đấy.

Đỗ Nhuận Sinh cùng Diệp Dương Thành đi một vòng trong phân xưởng sản xuất, nói đơn giản tình huống trong công ty gần đây cho hắn nghe, sau dó hai người quay về văn phòng. Diệp Dương Thành ngồi xuống sofa.

Đỗ Nhuận Sinh vội vàng ném ra một việc khiến Diệp Dương Thành ngạc nhiên:

- Diệp tổng, hai tháng nữa là mùa xuân, sắp xếp cho nghỉ và thanh toán tiền lương, Diệp tổng tính sao?

Diệp Dương Thành ngồi trên sofa, mắt chớp chớp nhìn Đỗ Nhuận Sinh.

Diệp Dương Thành trầm ngâm giây lát, hỏi:

- Tính theo số lượng sản phẩm đơn đặt hàng hiện nay trong công ty, dài nhất có thể nghỉ bao lâu?

Đỗ Nhuận Sinh đã suy nghĩ vấn đề này từ lâu, nghe Diệp Dương Thành hỏi gã trả lời ngay không chút suy nghĩ:

- Ba ngày!

- Một khi thời gian vượt qua ba ngày mà công nhân không quay về thì sẽ trễ đơn đặt hàng, tạo thành tổn thất cho công ty...

- Mới có ba ngày?

Diệp Dương Thành trợn to mắt nói:

- Ít vậy?

- Ta cũng không muốn như thế.

Đỗ Nhuận Sinh cười khổ nói:

- Nhưng bây giờ có quá nhiều đơn đặt hàng tồn đọng, cho nghỉ ba ngày đã là cực hạn, nếu nhiều thêm sẽ tổn thất rất lớn.

- Ba ngày chưa đủ thời gian cho công nhân về quê và trở lên.

Diệp Dương Thành nhíu mày nói:

- Nếu bây giờ ký hợp đồng với nhà xưởng đối diện ngay thì...

- Không thể nào!

Đỗ Nhuận Sinh dứt khoát lắc đầu, nói:

- Cho dù ký hợp đồng được thì trong phút chốc khó thể hoan thành thiết bị sản xuất. Cho dù làm được, các công nhân thì sao? Làm sao thuê thêm? Không có công nhân thì sao sản xuất dây chuyền?

Diệp Dương Thành đau đầu nhứ óc, Đỗ Nhuận Sinh không hề nói phóng đại, đây đúng là vấn đề.

Mắt thấy sắp đến kỳ nghỉ cuối năm dai hạn, ít ai sẽ rời khỏi công ty ban đầu tiếp tục ra ngoài tìm công tác. Dù có nhà xưởng, có đầy đủ thiết bị sản xuất, nếu không có công nhân thì không thể sản xuất được gì.

Nhưng chẳng lẽ vì đơn đặt hàng tồn đọng mà xóa bỏ hy vọng về quê ăn tết của các công nhân sao? Diệp Dương Thành không làm được chuyện đó, hắn cũng không muốn làm kẻ chủ nghĩ tư bản bóc lột công nhân. Có cách nào vẹn toàn đôi bên không?

Diệp Dương Thành sờ cằm vắt óc chìm trong suy tư.

Im lặng ba phút sau Diệp Dương Thành ngước đầu lên, dứt khoát nói:

- Kỳ nghỉ cuối năm của các công nhân tuyệt đối không thể ít hơn mười ngày. Lát nữa ngươi đi tìm vài người đặt hàng công xưởng khác, mua sản phẩm chúng ta cần vào kỳ nghỉ xuân từ nhà máy khác. Tiền lương của công nhân thì thanh toán vào cuối năm đi.

- A?

Đỗ Nhuận Sinh không ngờ Diệp Dương Thành suy nghĩ lâu như vậy cho ra cách đó. Đỗ Nhuận Sinh do dự vài giây sau đành phải đồng ý cách của Diệp Dương Thành, vì cách không ra gì này lại là con đường duy nhất giải quyết vấn đề trước mắt.

Đỗ Nhuận Sinh gật đầu, hỏi:

- Vậy còn nhà máy đối diện...

- Tối hôm nay đi ăn cơm với giám đốc bên ấy, ký hợp đồng nhà máy luôn.

Diệp Dương Thành băn khoăn hỏi:

- Hiện nay tài khoản công ty có bao nhiêu?

- Có hơn một ngàn vạn.

Đỗ Nhuận Sinh trả lời:

- Mua nhà xưởng, tăng thêm thiết bị, đến cuối năm phát tiền lương, phát thưởng gì đó cuối cùng chỉ còn lại khoảng trăm vạn.

- Lát nữa ta sẽ bỏ thêm năm trăm vạn cho công ty.

Diệp Dương Thành đứng lên nói:

- Khi nghỉ cuối năm ta sẽ bao mấy chiếc xe bus đưa công nhân dọc theo đường đi về nhà, ngươi báo cho bọn họ biết một tiếng. Cứ nói là năm sau trở về công ty đi làm, mỗi người được phát thêm một ngàn khối tiền thưởng. Nếu mang theo đồng hương đến công ty, chỉ cần làm việc tròn một tháng thì người giới thiệu một công nhân được thưởng thêm tám trăm khối tiền.

Nghe Diệp Dương Thành nói, mắt Đỗ Nhuận Sinh sáng rực lên:

- Tốt!

Nếu làm vậy không sợ các công nhân về nhà rồi bỏ công ty, đầu xuân năm sau đi làm, không cần lo thiếu người.

Đỗ Nhuận Sinh gật đầu ngay. Chỉ cần đủ người, năm sau sẽ là năm kế hoạch Dương Thành công ty điện tử tăng vọt, Đỗ Nhuận Sinh tràn đầy tự tin.

Mãi đến năm giờ chiều Diệp Dương Thành đồi ngồi trong văn phòng của mình, hắn không kiểm tra báo cáo hay suy nghĩ vấn đề khác, hắn mở game offline, toét miệng cười giết quái tăng level.

Năm giờ rưỡi, tiếng ầm ĩ trong phân xưởng sản xuất dần lặng đi, đến giờ các công nhân tan tầm ăn cơm, sáu giờ rưỡi sẽ làm tiếp đến tám giờ tối. Sẽ có một số người tan ca, số khác ở lại tiếp tục tăng nhanh tốc độ đến hai giờ sáng.

Diệp Dương Thành không hề keo kiệt về tiền lương tăng ca, mỗi tiếng cho mười khối tiền cộng với tiền lương cơ bản. Công nhân Dương Thành công ty điện tử mặc dù khá mệt nhưng mỗi tháng có thu nhập ba ngàn khối tiền, đối với dân lao động bình thường thì tiền lương như thế đã là rất cao.

Diệp Dương Thành thoát khỏi mặt bàn trò chơi, tắt máy tính. Diệp Dương Thành đứng lên duỗi người, chần chừ một lát sau hắn cầm di động bấm số điện thoại của Lâm Mạn Ny.

- Mạn Ny, bây giờ nàng ở đâu?

Phải công nhận và khâm phục các phóng viên truyền thông nhanh nhạy không gì không biết.

Đổng sự trưởng tập đoàn Vạn Bang Lưu Tồn Huy mới quyên hết tiền hôm trước, tin tức phát lên khiến xã hội hưởng ứng dữ dội, mọi người chưa kịp suy đoán có chuyện gì thì tối hôm sau trên ti vi chiếu một tin tức làm đám người suy nghĩ lan man.

Trên màn hình ti vi xuất hiện một nữ phóng viên khoảng hai mươi tám, chín tuổi, hơi tròn trịa.

- Xin chào mọi người, ta là phóng viên Hoàng Tinh Tinh tiết mục đô thị hoàng hôn của đài tuyền hình Khánh Châu thị.

Nữ phóng viên cầm micro đứng giữa đám đông qua lại trên đường, nói:

- Buổi sáng tám giờ ngày hôm qua, văn phòng làm việc Khánh Châu thị tổng hội từ thiện Trung Hoa nhận được một số tiền quyên góp từ thiện tương đương với gần ba mươi bảy ức nhân dân tệ. Người quyên tiền là đại biểu nhân dân Khánh Châu thị, đổng sự trưởng công ty trách nhiệm hữu hạn ăn uống giải trí tập đoàn Vạn Bang Lưu Tồn Huy...

Nữ phóng viên kể lại tỉ mỉ sự kiện tin tức ngày hôm qua, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính:

- Mọi người đều suy đoán tại sao Lưu Tồn Huy Lưu tiên sinh quyên số tiền lớn như vậy, quyên góp toàn bộ tài sản của mình dể ủng hộ từ thiện. Bây giờ chúng ta hãy phỏng vấn đương sự, Lưu Tồn Huy, Lưu tiên sinh!

Nói xong nữ phong viên bước sang bên cạnh một bước lộ ra nam nhân mặt mũi bầm dập, quần áo rách mướp đang quỳ dưới đất.

Nam nhân hét tám chữ:

- Tội nghiệt nặng nề, cầu trời khai ân!

Tin tức lên sóng như đổ nước lạnh vào chảo dầu nóng, bong bóng văng khắp nơi, sôi trào.

Lưu Tồn Huy hô to tám chữ khiến mọi người suy đoán có ý gì?

Tội nghiệt nặng nề là chỉ Lưu Tồn Huy đúng không? Cầu trời khai ân? Bởi vì không có chữ chú thích nên nhiều người nghe ra là Tề Thiên khai ân, một số người khác cho rằng nhờ trời khai ân. Ý nghĩa câu nói bị thay đổi, nhóm người này cảm thấy Lưu Tồn Huy bị Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ không cảm hóa. Có người cho rằng Lưu Tồn Huy đột nhiên ngộ đạo, quyên góp hết tài sản là để chuộc lại lỗi lầm quá khứ đã phạm vào, quỳ giữa đường là đang xin ông trời khai ân.

Mặc kệ nội dung hai nhóm người trách chấp ai đúng ai sai, có thể khẳng định một điều là cảnh ngộ của Lưu Tồn Huy làm nhiều kẻ xấu sợ teo tim, sống ngày lo đêm sợ.

Trong đó bao gồm người phụ trách các khu vực tách ra Phủ Thủ bang, tự mình chiếm một ngọn cờ. Bởi vì bọn họ có quyền lên tiếng hơn là đám người suy đoán lung tung, bọn họ chính mắt thấy quá trình Lưu Tồn Huy chịu tội.

Là nữ quỷ làm!

Trong lòng biết rõ ràng nhưng không ai dám đứng ra kể tỉ mỉ quá trình, vì bọn họ sợ teo tim, sợ hết hồn hết vía. Bọn họ sợ bị nữ quỷ tìm tới cửa sau đó sẽ khùng điên giống Lưu Tồn Huy.

Trong không khí đó đám người rời khỏi Phủ Thủ bang giờ tự lập môn hộ làm đại ca sống trong thấp thỏm, mâu thuẫn qua từng ngày.

Chớp mắt đến ngày thứ sáu từ khi Lưu Tồn Huy bị điên, đáng vui mừng là nữ quỷ kia không gõ cửa tìm bọn họ, không có chút tiếng động nào.

Đám người thở phào nhẹ nhõm. Một Phủ Thủ bang bị tan rã, mười mấy thế lực hắc ám từ một trăm đến hai trăm người tre già măng mọc sau mưa trong Âu Dương khu. Các bình dân Âu Dương khu vỗ tay ăn mừng Lưu Tồn Huy biến mất chợt phát hiện ra dù gã bị điên nhưng những kẻ ác vẫn còn tồn tại.

Các đại ca khu vực thấp thỏm mấy ngày không thấy có động tĩnh gì, bọn họ ẩn núp mấy ngày càng thêm tùy ý làm bậy. Nói đúng ra bọn họ cần ổn định địa bàn của mình trong thời gian ngắn nhất, sau đó tìm cách nuốt địa bàn của người khác để khuếch trương cho mình.

Mười mấy bang phái tồn tại vô số biến số, dưới tình huống như vậy các đại ca không dám lơ là.

Đối với những tên du côn kéo bè kéo lũ đập phá ngay giữa đường, các dân chúng giận mà không dám nói gì, chỉ có thể thầm trách ông trời chỉ trừng trị Lưu Tồn Huy nhưng đã quên đám cặn bã thuộc hạ ủa gã.

Thật sự quên sao?

Diệp Dương Thành không hề quên. Sáu ngày im lìm chỉ có một lý do, Diệp Dương Thành bận tập trung tinh thần đối phó với Triệu Hợp Đức ở Hàng Châu thị.

Về dư nghiệt Phủ Thủ bang hoành hành trong Âu Dương khu, bây giờ có Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên kiềm chế, tạm thời không gây nhiều sóng gió. Chờ giải quyết xong Triệu Hợp Đức thì Diệp Dương Thành sẽ xử đám người kia sau.

Hiện giờ bọn họ muốn cứ cứ cho cười, muốn gây sự cứ để gây rối. Chờ bọn họ cười đủ, đập phá chán chê sẽ đến lúc khóc.

Diệp Dương Thành ngồi trên sofa trong phòng khách, hắn nhắm mắt lại, biểu tình thản nhiên.

Trên bầu trời cao trăm thước con đường liên kết Khánh Châu thị và Hàng Châu thị, một con ruồi trâu rực rỡ nhiều màu lao nhanh dẫn đầu.

Đằng sau ruồi trâu sặc sỡ có một bầy con ong vàng biến dị tám mươi phần trăm cơ thể phủ sắc vang bay vù vù lao hướng Hàng Châu thị.

Qua nhiều ngày điều tra tìm hiểu, Diệp Dương Thành đã nắm rõ mấy chuyện rác rưởi Triệu Hợp Đức dã làm.

Hiện giờ là lúc giải quyết cục nợ Triệu Hợp Đức.

Triệu Hợp Đức là phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Chiết Giang, địa vị cao, quyền mạnh là tất nhiên. Nhưng ít ai biết chuyện quá khứ của Triệu Hợp Đức hay Triệu gia. Mọi người chỉ biết tỉnh Chiết Giang có một phó tỉnh trưởng tên là Triệu Hợp Đức, đa số người thmậ chí không biết tỉnh trưởng tỉnh Chiết Giang tên gì, bộ dạng như thế nào.

Bởi vì khoảng cách giữa Triệu Hợp Đức và người bình thường quá xa xôi. Triệu Hợp Đức có phải là tỉnh trưởng hay không, trừ một số người đặc biệt chú ý, người trong ngành ra còn ai quan tâm? Ai thèm biết Triệu Hợp Đức?

Người biết nhiều về Triệu Hợp Đức cũng không rõ ràng cuộc đời lão như thế nào, trước kia gia đình lão làm cái gì.

Con đường làm quan của Triệu Hợp Đức rất thuận lợi, cả đời không trải qua nhiều sóng gió. Bởi vì thư ký tỉnh ủy tỉnh Chiết Giang đời trước là nhạc phụ của Triệu Hợp Đức. Có một vị nhạc phụ ở bên trên quan tâm chăm sóc, Triệu Hợp Đức dùng gần hai mươi năm từ một khoa viên văn phòng bình thường ngồi vào ghế thị trưởng Thiệu Hoa thị, sau đó được điều vào tỉnh chính phủ. Mọi chuyện tiếp theo phát triển tự nhiên.

Nhạc phụ của Triệu Hợp Đức tới tủi về hưu, bản thân lão ngồi vào ghế phó tỉnh trưởng cao cả. Tuy nhiên Triệu Hợp Đức muốn tiến thêm một bước là muôn vàn khó khăn.

Về Triệu gia vốn làm nghề vận chuyển đường biển. Trước khi Triệu Hợp Đức bước vào đường làm quan, công ty vận chuyển hàng hải Triệu gia đã là xí nghiệp hơi nổi tiếng trong Hàng Châu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất