Chương 16: Bị Từ Lạc doạ đứng không vững (1)
Tạp dịch mới nhập môn không lâu như Từ Lạc, dùng năm cái tát giết một đệ tử ngoại môn thì quả thực không thấy nhiều.
Đừng nói bọn họ cảm thấy hiếm có, đến Cừu lão chấp sự được mọi người tôn xưng là Âm Dương Phán Quan cũng cau mày, trừng mắt nhìn chằm chằm, sửng sốt một lúc lâu mới tỉnh lại.
Cừu lão chấp sự đã quên mình chủ trì qua bao nhiêu lần Tấn Thăng Sinh Tử Cục rồi, trận chiến vừa nãy có lẽ chẳng phải là trận chiến máu tanh nhất, cũng không hung tàn nhất, càng chưa nói đến đặc sắc nhất, nhưng chắc chắn là trận quyết đấu gọn gàng nhất.
Khá lắm!
Oắt con kia thình lình xông tới, giống như quỷ ảnh, chân chưa chạm đất đã bóp cổ Trần Hồng Phi, đồng thời vả năm cái, đánh chết người, xuất thủ sạch sẽ lưu loát, chỉ sợ Trần Hồng Phi cũng không biết mình chết như nào.
Thực sự quá đột ngột, quá nhanh!
Thậm chí suy nghĩ của rất nhiều người còn dừng lại ở trận chiến giữa Trần Hồng Phi và Lý Lão Đầu, đến khi kịp tỉnh lại thì Trần Hồng Phi đã thành một thi thể không đầu.
Còn Từ Lạc?
Sau khi xong, hắn chắp tay với Cừu lão chấp sự rồi vung tay thu thi thể của Trần Hồng Phi vào túi, cuối cùng rời đi dưới ánh mắt của hàng vạn người, tựa như chưa từng xuất hiện.
…
Ngày hôm sau.
Chấp Sự Đường.
- Oắt con, đây là danh bài thân phận của ngươi, giữ cẩn thận, từ hôm nay ngươi là đệ tử ngoại môn tam đẳng của Xích Luyện Tông.
Từ Lạc nhận ngọc bài từ tay Cừu lão chấp sự, trong lòng rối bời.
Sáu năm trước hắn bái nhập Kim Hà Tông, trở thành một tên tạp dịch trồng trọt linh điền, tu luyện mấy năm, tu vi tiến triển chậm chạp, cảm thấy tiên lộ không hi vọng nên đã từ bỏ, dứt khoát chuyển sang tu ma.
Nửa năm trước hắn bái nhập Xích Luyện Tông, trở thành một tên tạp dịch rút hồn, rốt cuộc bây giờ trở thành một đệ tử chính thức, dù chỉ là đệ tử tam đẳng nhưng cũng hơn tạp dịch rất nhiều.
Ở Xích Luyện Tông, tạp dịch ngoài đi rút âm hồn thì chẳng làm được gì.
Trở thành đệ tử tam đẳng, có ngọc bài này, mỗi tháng hắn có thể nhận được chút tài nguyên, được tu luyện pháp thuật cường đại trong tông, điều này quá quan trọng với Từ Lạc.
- Oắt con, sau khi làm dịch trưởng thay thế Trần Hồng Phi, nhớ phải nộp lên năm âm hồn mỗi tháng.
Xích Luyện Tông không nuôi người rảnh rỗi.
Kể cả tạp dịch hay đệ tử mỗi tháng đều phải nộp âm hồn, thân phận càng cao thì phải giao càng nhiều.
Tạp dịch chỉ cần nộp một, nhưng đệ tử tam đẳng phải giao lên ba.
Sở dĩ Cừu lão chấp sự bảo hắn nộp năm là bởi vì hai chữ dịch trưởng.
Mỗi một vị dịch trưởng quản năm tạp dịch.
Nói cách khác, chỉ cần mỗi tháng năm tạp dịch nộp đủ năm hồn thì coi như nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, nếu tạp dịch giao nhiều hơn hoặc ngươi rút được hồn thì đều là của ngươi.
- Tiền bối, ta có thể nhường lại vị trí dịch trưởng không?
- Ồ?
Cừu lão chấp sự hơi kinh ngạc:
- Oắt con, vị trí này là một công việc béo bở, rất nhiều đệ tử tam đắng đang xếp hàng chờ đấy.
Đây đúng là một công việc béo bở, chỉ cần ngươi muốn thì có thể bóc lột được rất nhiều âm hồn từ tạp dịch.
Nhưng Từ Lạc không muốn đi bóc lột người khác, không phải nhân từ nương tay gì mà là chẳng cần phải vậy, phí công bóc lột mấy người kia còn không bằng tự làm cho nhanh.
Quan trọng nhất là một đống người tranh đoạt mấy vị trí béo bở như vậy.
Đệ tử ngoại môn tam đẳng thường xuyên chém giết lẫn nhau tranh đoạt những vị trí đó.
Từ Lạc không thiếu nên không cần phải tranh đoạt làm gì. Hắn chỉ cần yên lặng, tự mình phấn đấu là được.
- Oắt con, ngươi suy nghĩ cho kỹ, dù nhường lại vị trí dịch trưởng thì mỗi tháng ngươi vẫn phải nộp lên ba âm hồn.
- Không sao, vãn bối vẫn có thể giao lên được, cố gắng giết một số người cũng không phải việc khó. Đa tạ tiền bối, vãn bối xin cáo từ.
Từ Lạc để ý đến toà động phủ của Trần Hồng Phi, dự định hôm nay sẽ đi nhận.
- Không ngờ tên oắt con này là một kẻ tàn nhẫn!
Nhìn Từ Lạc rời đi, Cừu lão chấp sự híp mắt, khuôn mặt già đầy nếp nhăn ngoài cười trong không cười:
- Tuổi còn nhỏ, biết giấu tài, hiểu tiến thối, thâm tàng bất lộ, không quan tâm hơn thua, không xuất thủ thì thôi, xuất thủ không lưu lại chỗ hở, là một hạt giống tốt hiếm có.
…
Ở Xích Luyện Tông, năm tạp dịch chen chúc trong một cái động hôi hám, cạnh chân núi hoang, chỉ đệ tử có động phủ mới được ở trên Lão Hoè Lĩnh. Trong truyền thuyết, dưới Lão Hoè Lĩnh có một địa mạch cổ xưa, không chỉ linh khí dồi dào mà còn ẩn chứa âm sát chi khí, tuyệt đối là một nơi bảo bối.
Đối với Ma Tu, mặc dù không tu luyện dựa vào linh khí của đất trời nhưng âm sát chi khí mang đến rất nhiều tài nguyên quý giá.
Động Thanh U.
Trước là động phủ của Trần Hồng Phi, bây giờ thuộc về Từ Lạc.
Trước động phủ là một rừng hoè, trong đó có đình nghỉ mát và lầu gác, không biết có từ đời chủ nhân nào, đã sớm đổ nát.