Chương 3: Bug trong tay, có gì phải sợ! (1)
Đây là một thế giới tu hành.
Từ khi Từ Lạc đầu thai chuyển thế tới thế giới này, một mực mơ ước Tiên Đạo trường sinh, vận khí của hắn coi như không tệ, năm mười bốn tuổi, thành công bái vào Xích Hà Tông đại danh đỉnh đỉnh, trở thành một đệ tử ngoại môn.
Đáng tiếc, linh căn của hắn quá bình thường.
Có thể tu tiên, nhưng chỉ vỏn vẹn là có thể mà thôi.
Mới đầu hắn không tin tà, mỗi ngày đều cố gắng tu luyện, kết quả tu vi tiến triển cực kỳ chậm chạp, năm sáu năm mới tu luyện đến Dưỡng Khí tầng bốn, rốt cục ý thức được con đường Tiên Đạo này, linh căn thật sự rất quan trọng.
Cuối cùng hắn cắn răng, bỏ tiên nhập ma, bái vào môn hạ của Xích Luyện lão nhân ở Lão Hòe Lĩnh.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Ma Đạo không quá coi trọng linh căn, có một chút là được, dù không có cũng chả sao.
Trừ cái đó ra, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là hắn có thể lợi dụng Giới Bia trở lại Lam Tinh.
Nơi đó khắp nơi đều là âm hồn, đây đối với tu sĩ Ma Đạo mà nói, chính là một bảo khố lấy hoài không hết.
Dựa vào âm hồn ở Lam Tinh, trong mấy tháng ngắn ngủi, Từ Lạc trực tiếp từ Dưỡng Khí tầng bốn, một đường đột phá đến Hóa Khí tầng hai như hiện tại, tốc độ nhanh đến để hắn có loại cảm giác tựa như ảo mộng.
Phải biết hắn ở Xích Hà Tông tu luyện năm sáu năm cũng mới tu luyện tới Dưỡng Khí tầng bốn mà thôi, cường giả Xích Hà Tông còn kết luận lấy linh căn của hắn, đời này chỉ có thể ở Dưỡng Khí cảnh.
- Tu sĩ Tiên Đạo, thổ nạp linh khí trong thiên địa, cho nên chú trọng linh căn, linh căn tốt xấu trực tiếp quyết định ngươi có thể đi bao xa ở trên tiên lộ.
- Tu sĩ Ma Đạo không dựa vào thổ nạp linh khí, mà dựa vào cướp đoạt các loại tinh hoa của sinh linh, trực tiếp luyện hóa, như huyết nhục, bạch cốt, âm hồn… cho nên linh căn ảnh hưởng không lớn.
- Dùng một lời tổng kết, tu sĩ Tiên Đạo dựa vào lão thiên thưởng cơm ăn, tu sĩ Ma Đạo coi người khác như cơm ăn.
Đứng dậy, cảm thụ thân thể biến hóa vi diệu sau khi đột phá Hóa Khí cảnh, Từ Lạc cảm thấy may mắn vì nửa năm trước dứt khoát rời Xích Hà Tông.
- Nếu sớm biết Ma Đạo thoải mái như thế, ngay từ đầu ta nên nhảy vào Ma Đạo, tội gì ở Xích Hà Tông lãng phí năm sáu năm tốt đẹp, cả ngày không phải trồng linh điền thì cũng là cho linh thú ăn, còn bị những đệ tử nội môn kia bắt nạt, hừ!
Nhớ tới uất khí ở Xích Hà Tông, Từ Lạc không nhịn được chửi ầm lên, sau đó hắn rửa mặt, mở cửa đi ra ngoài.
Hưởng thụ ánh nắng ấm áp, hít linh khí đục ngầu, Từ Lạc không nhịn được cảm khái:
- Vẫn là thế giới có ánh nắng và linh khí thoải mái nhất.
Bên Lam Tinh kia, từ khi Minh Nhật từ trên trời giáng xuống, toàn bộ thế giới âm trầm u ám, giống như Âm Tào Địa Phủ, tối tăm không mặt trời.
Từ Lạc ở nơi đó bắt âm hồn bắt hơn nửa tháng, mỗi ngày ngơ ngơ ngác ngác không nói, còn nơm nớp lo sợ.
Đương nhiên, bên này cũng không phải an ổn, không cẩn thận mạng nhỏ sẽ không còn, hơn nữa là hài cốt không còn, ngay cả linh hồn cũng bị luyện hóa.
Mặc dù hắn bái Xích Luyện lão nhân làm thầy, nhưng chỉ là đệ tử ký danh mà thôi, ngắn ngủi nửa năm, sư huynh sư đệ bên cạnh hắn đã đổi mấy lần, trong đó hơn phân nửa là bị Xích Luyện lão nhân xé xác ăn sống.
- Sư đệ!
Một nam một nữ xuất hiện.
Nữ tử trang điểm lộng lẫy, quần áo màu tím bó sát người, dáng người đầy đặn lung linh, bên trên lộ vai thơm, bên dưới lộ đùi đẹp, cổ áo rộng mở, một mảnh trắng bóng như ẩn như hiện làm cho người ta liên tục mơ màng.
Tay nàng nắm thiết phiến nhẹ nhàng phe phẩy đi vào tiểu viện, sau lưng là một nam tử chừng hai mươi tuổi, tay cầm dù hoa màu đỏ, cẩn thận từng li từng tí đi theo.
Từ Lạc biết hai người này, nữ tử xem như sư tỷ đồng môn, tên Hoàng Xảo Xảo, nam tử cầm dù là sư đệ liếm cẩu của nàng, Lý Phi Vân.
- Ta hỏi ngươi.
Hoàng Xảo Xảo ngẩng gương mặt coi như có mấy phần tư sắc lên, thần sắc cao ngạo, trong ánh mắt lộ ra ba phần khinh thường, ba phần khinh miệt, ba phần âm lãnh, một phần còn lại là sát ý:
- Vì sao thời gian dài như vậy không thấy bóng dáng của ngươi, đi làm gì?
- Còn có thể làm gì.
Từ Lạc loay hoay tưới Vu Độc Hoa mình trồng ở trong sân, hững hờ trả lời:
- Đương nhiên là ở bên ngoài bắt hồn cho sư phụ.
Ở Tiên Đạo, đệ tử cần làm việc.
Ở Ma Đạo cũng không ngoại lệ.
Khác biệt là, việc ở tông môn Tiên Đạo là trồng linh điền, cho linh thú ăn.
Còn bên Ma Đạo, là đi thế tục rút âm hồn của phàm nhân.
Các đệ tử mỗi tháng đều có nhiệm vụ.
Một tháng không hạn chế số lượng, càng nhiều càng tốt, nhưng nếu ai giao ít nhất, vận khí tốt thì toàn thây, cùng ngày đào hố cùng ngày chôn, vận khí không tốt, thì trở thành món ăn trong mâm của Xích Luyện lão nhân.