Chạy Mau! Ma Đầu Kia Tới (Dịch)

Chương 66: Nghịch đồ! Quỳ xuống tạ tội! (1)

Chương 66: Nghịch đồ! Quỳ xuống tạ tội! (1)


Nhưng mà.
Hắn cũng có vốn liếng để cuồng vọng.
Gần ba tháng quan tưởng, nửa năm nhập định, một năm trực tiếp ngưng tụ ra thần lực, nhập môn ba năm, hiện tại đã là Ngưng Thần tiểu thành.
Đội hộ vệ thần thánh, Lý Sinh lớn tuổi hơn hắn một chút chỉ là đội viên dự bị, Ngưng Thần bảy tám năm, đến nay vẫn còn đang trong giai đoạn nhập môn.
Hắn căn bản chướng mắt những đội viên dự bị như Lý Sinh, bao gồm những đội viên chủ lực tu luyện hơn mười năm mới bước vào cảnh giới tiểu thành, thậm chí tiểu đội trưởng như Phương Đào, trong mắt hắn cũng chỉ là ỷ vào tuổi tác lớn, tu luyện nhiều hơn vài năm mà thôi.
- Nhiều nhất ba năm, ba năm sau, ta không chỉ có thể trấn áp Phương Đào, dù chống lại Tần Cương, ta cũng không sợ!
Một năm trước, Tần Cương mời hắn gia nhập đội vệ đội Thần Thánh, Phạm Trường Hoa trực tiếp cự tuyệt.
Hắn có thiên phú cực cao, căn bản không nhìn trúng đám tôm tép của vệ đội Thần Thánh, chí hướng của hắn rất lớn, hắn đang đợi, chờ truyền đạo nhân của Thần miếu.
- Đội trưởng! Là Quỷ Kiến Sầu! Người này ngủ trong phòng một ngày một đêm, rốt cục dám lộ diện!
- Ta vẫn hoài nghi người này có bản lĩnh thật sự hay không, ngươi nhìn bộ dáng của hắn còn nhỏ hơn chúng ta, thật sự lợi hại như trong truyền thuyết sao?
- Ta cũng hoài nghi, nếu hắn thật sự lợi hại như vậy, vì sao chúng ta chưa từng nghe nói qua.
- Đúng thế! Ngươi xem, hắn còn ở đó sửa xe máy! Ta sao càng nhìn càng thấy không thích hợp, Quỷ Kiến Sầu đồ bỏ đi kia, có phải là một tên lừa đảo không?
- A!
Phạm Trường Hoa híp mắt lại, khóe miệng xẹt qua một nụ cười khinh miệt:
- Là con la hay là con ngựa kéo ra ngoài thì sẽ biết nó có bản lĩnh hay không, ta thử một lần là biết ngay.
- Đội trưởng!
Một vị nam tử lớn tuổi đứng ra, lo lắng nói:
- Hồng lão cố ý dặn dò chúng ta, tuyệt đối không được mạo phạm vị Từ tiên sinh này, ta cảm thấy chúng ta nên nghe lời Hồng lão thì tốt hơn!
- Hừ! Ngươi biết cái gì! Lão sư ta từ sau khi bị thương, làm chuyện gì cũng sợ đầu sợ đuôi, lão sư già rồi, cũng hồ đồ rồi, sớm đã theo không kịp thời đại, huống chi...
Phạm Trường Hoa phủi phủi bộ trung sơn trắng muốt trên người, ngạo nghễ nói:
- Ta cũng chỉ thử một chút thực lực của Quỷ Kiến Sầu này mà thôi, nếu hắn không có bản lĩnh thật sự, xem ta trị hắn như thế nào.
- Ngươi chính là vị Quỷ Kiến Sầu đại danh đỉnh đỉnh kia sao?
Phạm Trường Hoa đi qua, còn đặc biệt chuyển một cái ghế đến, ngồi bên cạnh, bắt chéo chân, cười tủm tỉm nhìn Từ Lạc đang sửa xe máy:
- Làm quen một chút, ta họ Phạm, tên Trường Hoa, là đội trưởng đội tuần tra của doanh địa Thanh Phong Cương.
Từ Lạc không để ý tới, bởi vì hắn hiện tại có chút bực bội, linh kiện tháo xuống, tại sao lắp lại cũng không lắp được.
- Danh tiếng của ngươi gần đây rất lớn, chuyện của ngươi, ta cũng nghe nói, nhưng mà...
Phạm Trường Hoa cười nói:
- Ta không tin ngươi thật sự thần thông quảng đại như vậy, có dám tỷ thí với ta một phen không?
Thấy Từ Lạc không để ý tới mình, hắn lại khiêu khích nói:
- Như thế nào, ngay cả lá gan luận bàn với vô danh tiểu tốt như ta cũng không dám? Không phải chứ?
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một tiếng quát tháo.
- Phạm Trường Hoa! Ngươi làm cái gì vậy!
Không phải người khác.
Chính là đám người Hồng lão và Ngu Yến Thanh tuần tra trở về, Hồng lão nhìn thấy Phạm Trường Hoa một bộ vênh váo tự đắc, nhất thời sợ tới mức mặt xám như tro tàn, vội vàng chạy tới.
- Lão sư, ta không có ý gì khác, chỉ là muốn thử xem Quỷ Kiến Sầu bỏ đi này có thật hay không...
Phạm Trường Hoa đang nói, Hồng lão tát một cái vào mặt hắn, ngay lập tức đánh hắn ngã lăn ra đất:
- Đồ chó không biết sống chết, mau bồi tội với Từ tiên sinh!
Không ai nghĩ tới Hồng lão sau khi tới đây, không nói hai lời đột nhiên xuất thủ, còn để Phạm Trường Hoa bồi tội? Bồi tội cái gì?
Ai biết được?
Ai cũng không rõ ràng lắm.
Tất cả mọi người trong doanh địa đều bối rối, Tần Cương, Phương Đào ở xa xa cũng đều lộ vẻ kinh ngạc.
Phạm Trường Hoa bị đánh ngã lăn trên mặt đất, càng không biết làm sao, hắn vuốt khuôn mặt sưng tấy, từ trên mặt đất đứng lên, khó mà tin nhìn chằm chằm Hồng lão:
- Ngươi... Ngươi đánh ta, vì sao đánh ta?
- Ta bảo ngươi bồi tội với Từ tiên sinh!
Hồng lão đầy mặt nghiêm nghị, tức giận trừng hai mắt, gằn từng chữ một, lớn tiếng quát tháo.
- Tại sao ta phải bồi tội, hắn dựa vào cái gì?
Phạm Trường Hoa tức giận, khàn giọng gào thét:
- Ngươi mở mắt ra nhìn xem, hắn cũng chỉ là một người sửa chữa xe máy, nào có nửa phần phong phạm cao thủ, ngươi già mà hồ đồ rồi! Hiện tại ta chứng minh cho ngươi xem!
Gầm lên, Phạm Trường Hoa rút cự kiếm ra, muốn động thủ.
- Ngươi còn... Dám động thủ! Ngươi... Thật sự là không biết sống chết!
Bốp!
Lại là một cái tát, Hồng lão tức giận đến mức toàn thân phát run, một tay túm lấy Phạm Trường Hoa, cưỡng ép đè xuống đất:
- Quỳ xuống bồi tội!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất